Giang Lan đi bộ về Côn Luân.
Còn Tiểu Vũ thì ngự kiếm phi hành.
Giang Lan đi bộ thì tốt hơn.
Hắn không cần làm gì gấp, đi bộ thì không gây xung đột với những người phi hành trên không trung.
Nhất là khi vị cường giả Long Tộc đánh với Tỳ Hưu có thể xuất hiện trên không trung.
Hắn không muốn nhìn thấy hai vị đó.
Tiểu Vũ có tu vi Nguyên Thần hậu kỳ, tất nhiên không lo lắng.
Nhìn là biết ngay đó là đệ tử thiên tài.
Mà hắn thì tốc độ tăng tu vi cũng không chậm hơn thiên tài khác, nhưng trong mắt người khác, hắn là đệ tử tăng tu vi dựa vào tài nguyên.
Trong lòng có thành kiến từ trước rồi, muốn làm người khác buông bỏ thành kiến xuống cũng không dễ dàng.
Vì thế dễ bị lên án.
Nhưng hắn không quan tâm.
Nhưng không quan tâm là một chuyện, gây sự chú ý là một chuyện khác.
Nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Hắn chỉ cần yên lặng tu luyện là được, có lẽ có một ngày, lúc người khác đang dùng ánh mắt thành kiến nhìn hắn.
Hắn đã trở thành phong chủ Đệ Cửu Phong, tu vi vượt qua chưởng giáo, vô địch ở Côn Luân, thậm chí vô địch ở Đại Hoang.
Lúc đó thành kiến cũng chẳng còn là thành kiến nữa.
Là kính sợ phải ngước đầu lên nhìn.
Nhưng bây giờ còn cách ngày đó rất xa, thành Tiên là một chướng ngại vật mà hắn cần phải vượt qua.
Còn lại thì sau này rồi nói.
Ví dụ như hôn sự với Ngao sư tỷ.
Hắn không để ý đến chuyện này cũng không được.
Nhưng nếu công bố công khai, vậy chẳng khác nào một loại phiền phức đối với hắn.
Mong đợi thêm một thời gian nữa rồi tuyên bố sau.
Chuyện ở khách điếm kết thúc, hắn quay về Đệ Cửu Phong bế quan.
Tốt nhất đợi Phản Hư viên mãn rồi mới rời khỏi Côn Luân để lịch luyện.
Sau đó thành Tiên.
Trên đường đi, Giang Lan đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn cảm giác bản thân bị ai đó chú ý.
Giống như đang đi trên đường cái, bị người ta chỉ trỏ.
Ở ngay phía trái đằng trước.
Hắn quay đầu nhìn qua.
Là một nam một nữ.
Nam tử cầm quạt giấy trên tay, rất đẹp trai.
Nữ tử cầm dù, rất thanh tú.
Nhưng trên mi tâm hai người có một dấu đỏ, giống như một con mắt chưa mở ra.
- Hai Phản Hư hậu kỳ, không giống người Côn Luân.
Trong lòng Giang Lan hiện lên suy nghĩ này.
- Vị đạo hữu này, xin dừng bước.
Nam Tín khép quạt giấy lại, mở miệng gọi Giang Lan.
Bộ Thanh cũng đi theo hắn.
Nghe được hai người gọi, Giang Lan không làm lơ, hắn nói khẽ.
- Hai vị có việc gì?
Nam Tín và Bộ Thanh nhìn nhau, sau đó nói với hắn.
- Tại hạ là Nam Tín, Nam Gia ở Trung Nguyên.
- Bộ Thanh.
- Có việc muốn hỏi đạo hữu.
Nam Tín nhìn Giang Lan, nói.
- Lần này chúng ta đến đây vì rượu ngon của khách điếm Cựu Tửu, nhưng không tìm thấy đường, không biết đạo hữu có thể chỉ giúp chúng ta?
Giang Lan nhìn hai người, ngay khi đối phương giới thiệu bản thân, hắn cảm giác có đồ vật gì quét hắn.
Là đang thử xem tu vi của hắn.
Cực kỳ bí ẩn.
Nếu không phải Nhất Diệp Chướng Mục cảnh báo, có lẽ hắn không phát hiện ra.
Nam Gia ở Trung Nguyên?
Không biết.
Không biết hành động vừa rồi là cố ý hay vô tình.
- Đi thẳng phía trước là đến.
Giang Lan đưa tay chỉ đường.
Trong mắt có sự khách khí.
Dù sao đối phương cũng không ẩn giấu tu vi, nhưng bản thân là Kim Đan viên mãn, đáng lẽ không rõ tu vi của đối phương.
Nên khách khí một chút mới đúng.
- Cám ơn đạo hữu, nhìn dáng vẻ của đạo hữu, có lẽ là đệ tử Côn Luân phải không?
Nam Tín mở miệng hỏi.
Giang Lan gật đầu.
- Đúng vậy.
- Vậy đạo hữu có biết Thỏ Yêu trăm năm trước đến gần Côn Luân không? Ta nhận được người ủy thác, tìm ân nhân của bọn họ.
Nam Tín nói.
- Chưa từng nghe qua.
Giang Lan lắc đầu, bình tĩnh mở miệng.
- Vậy thì không quấy rầy đạo hữu nữa.
Nói xong, Nam Tín dẫn Bộ Thanh rời đi luôn.
Giang Lan không quan tâm, hắn đi về phía Côn Luân.
Thỏ Yêu?
Người Yêu Tộc sao?
Trên đường quay về, Giang Lan cảm thấy nghi ngờ trong lòng, bỗng nhiên đối phương nhắc đến Thỏ Yêu, không biết còn có ý gì hay không?
Hắn nhớ được, bản thân từng cứu Thỏ Yêu, nhưng có phải đối phương nhờ người đến hay không cũng không chắc.
Nhưng hắn chắc chắn một điều, chắc chắn đối phương cố ý đến tìm hắn.
Nhưng mục đích là vì điều gì thì hắn không biết.
- Cứ quan sát thêm, xem hai người kia muốn làm gì.
Giang Lan không hề biết Nam Gia ở Trung Nguyên.
Nhưng người nhìn chằm chằm hắn chỉ có Thiên Nhân Tộc.
Có lẽ có liên quan đến Thiên Nhân Tộc.
Vì không chắc chắn, nên Giang Lan không suy nghĩ nhiều, hắn muốn quay về tu luyện.
Năm tháng không đợi người.
Không có thời gian suy nghĩ chuyện vớ vẩn.
Đến lúc đó xem tình hình, nếu cần thiết thì hắn sẽ không nương tay.
. . .
Sau khi Giang Lan đi khỏi, Nam Tín và Bộ Thanh đi về phía quán rượu.
- Thu hoạch được gì không?
Bộ Thanh mở miệng hỏi.
Nhìn có vẻ tùy ý, nhưng trong đó lại chứa một trận pháp có thể ẩn giấu lời trò chuyện giữa bọn họ.
- Đúng là Kim Đan viên mãn, nhưng làm cho người ta ngoài ý muốn.
Nam Tín mở miệng, có vẻ tiếc nuối.
- Vì sao?
Bộ Phong hỏi.
- Đệ Cửu Phong chỉ có một đệ tử duy nhất, loại người này không hề tầm thường. Mà thân ở Đệ Cửu Phong, không cần giống như những ngọn núi khác, dùng tu vi đổi lấy nhiều tài nguyên. Lúc này không ẩn giấu tu vi làm át chủ bài đúng là quá đáng tiếc?
Nam Tín thuận miệng giải thích.
- Sự thật chứng minh, ngươi nghĩ quá nhiều.
Bộ Thanh không đồng ý với Nam Tín, nhưng liên quan đến chuyện này, bọn họ đã có kế hoạch cụ thể.
- Vậy sao lại nhắc đến Thỏ Yêu? Nó đâu có quan hệ gì với chúng ta?
- Không phải có người nghi ngờ Yêu Tộc trộm đồ sao? Thuận miệng hỏi thử xem, lỡ may phát hiện ra nguyên nhân.
Nam Tín cười nói. Dường như nắm chắc trong tay tất cả mọi chuyện.
- Vậy sao lại nói là ân nhân?
Bộ Thanh hỏi.
- Ha ha.
Nam Tín cười nói.
- Đạo lý thật đơn giản, ta mà gọi kẻ địch thì ai dám trả lời? Ân nhân dễ dàng hơn. Tất cả mọi người sẽ vô thức nghĩ đến việc có người đến báo ân mà không phải tìm người báo thù. Nếu đó là người có ân.
- Vì thế nên việc có ân nhân cũng là do ngươi nói lung tung? Nếu đối phương đúng lúc biết chuyện thì chẳng phải đánh cỏ động rắn rồi sao?
Bộ Thanh nhìn Nam Tín hỏi.
Đối mặt với ánh mắt của Bộ Thanh, Nam Tín nhún vai cười nói.
- Đó là chuyện của Yêu Tộc, liên quan gì đến chúng ta?
Bộ Thanh không hỏi thêm gì nữa, nàng tiếp tục đi về phía trước.
Đi rất lâu, nàng lại hỏi tiếp.
- Lúc nào mới ra tay?
- Quan sát trước đã, thuận tiện chờ đợi càng nhiều tình báo. Nếu hành động tùy tiện thì dễ lật thuyền trong mương.
Nam Tín nói.
. . .
. . .
Quay về động U Minh, Giang Lan để trứng thực vật qua bên cạnh, sau đó bắt đầu tu luyện.
Lần tu luyện này, chủ yếu muốn thử xem tác dụng của Trà Ngộ Đạo.
Trà Ngộ Đạo có thể tăng tu vi bản thân và sự lĩnh ngộ về thuật pháp.
Trước mắt, Cửu Ngưu Lực đang ở Bát Ngưu, hắn muốn thử dùng Trà Ngộ Đạo xem thử có bước vào Cửu Ngưu được không?
Nếu sử dụng Cửu Ngưu Lực, vậy thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Có lẽ trong Phản Hư hậu kỳ không có ai là đối thủ của hắn.
Đương nhiên, đó chỉ là lý luận.
Hắn không có ý định thử làm vậy, dù sao độ nguy hiểm quá cao.
Nhưng có vài việc, không phải hắn không muốn thì sẽ không gặp phải.
Nguy hiểm đến làm người ta không có thời gian phản ứng.
Sau đó, Giang Lan bắt đầu thử ăn Trà Ngộ Đạo.