Giang Lan nhìn mấy người đi đến, trong lòng hơi tò mò.
Nếu những người này nói thật, vậy thì có thể Thiên Nhân Tộc đến vì cái chết của Phong Tích.
Nhưng hắn lại cảm thấy không có khả năng.
- Đến quá nhanh, Phong Tích vừa chết hôm qua, sao bọn họ lại biết nhanh như thế được? Cho dù đã biết, nhưng từ Trung Nguyên đến đây, không thể chỉ mất một ngày được.
Côn Luân các Thiên Nhân Tộc vô cùng xa.
Trong lòng Giang Lan có suy đoán.
Có lẽ đối phương cũng không biết Phong Tích đã chết, lần này đến đây có thể đã chuẩn bị từ lâu.
Có lẽ mục tiêu là hắn.
Cũng có thể là hắn quá xem trọng bản thân.
Nhưng đứng trước nguy cơ, không thể ôm sự may mắn, điều nên cẩn thận thì vẫn cẩn thận.
Còn Yêu Tộc, có lẽ mục tiêu không liên quan gì đến hắn.
Nhưng bây giờ hắn đính hôn với Ngao Long Vũ, mà Long Tộc lại đang khai chiến với Yêu Tộc.
Vốn không liên quan, nay lại có quan hệ.
- Xem ra việc đính hôn với Ngao sư tỷ là một chuyện phiền phức.
Trong lòng Giang Lan cảm thấy phức tạp, nhưng hắn đã đồng ý với sư phụ, bây giờ cũng không đổi ý được.
Mà người nhỏ yếu như hắn, không có quyền từ chối.
Tiểu Vũ đứng trên ghế, nhìn người đến đây.
Lần này có bốn người, hai nam hai nữ.
- A? Đổi người rồi sao?
Trong đó có hai tiên tử ngạc nhiên nhìn Tiểu Vũ.
Vì nàng quá đáng yêu.
Đương nhiên, những người này không dám quá đáng, đáng yêu không có nghĩa là nhỏ yếu, hơn nữa người trong khách sạn không hề yếu.
Ngay cả thiếu niên lúc trước cũng vậy.
Có lẽ bây giờ nữ hài này cũng như thế.
Lớn nhỏ bình thường, có lẽ mới bình thường thật.
Ví dụ như Giang Lan bên cạnh Tiểu Vũ.
- Chúng ta đến lấy rượu cho Lộ Gian sư huynh, đây là tín vật.
Một nam tử lấy lệnh bài khắc chén trà ra.
Tiểu Vũ nhìn chén trà, cũng không nói gì thêm, nàng đưa rượu ngon ra, thuận tay lấy lại lệnh bài.
Người kia cám ơn, sau đó rời đi với những người khác.
- Không biết sao khách điếm lại đổi người?
Lúc đi ra, bọn họ vẫn còn ngạc nhiên.
- Hình như ta nghe các sư huynh nói qua rồi, khách điếm tuyển thêm người, nghe nói nhận những người kém nhất của các ngọn núi, không biết là thật hay giả nữa.
- Nếu là thật, vậy hai người trong đó…
- Xuỵt, lỡ là giả thì sao?
Mấy người kia không nói gì thêm nữa, càng bước đi nhanh hơn.
Giang Lan nhìn những người kia đi, không có cảm giác gì.
Hắn đúng là đệ tử kém nhất Đệ Cửu Phong, trước đó sư phụ cũng nói như vậy.
Ba mươi năm trước, hắn còn nghĩ mình là đệ tử ưu tú nhất.
Đúng là vật đổi sao dời.
Tiểu Vũ không quan tâm, nàng cũng không chú ý những người này nói gì.
Bản thân đến đây một cách trùng hợp, sau đó uống một ly trà làm nàng khóc cả đêm, cuối cùng bị yêu cầu ở lại giúp đỡ.
Sư phụ nàng cũng đồng ý.
Đến trưa, trên người Giang Lan cũng không đau đớn nữa, hắn nói một tiếng với Tiểu Vũ rồi đi về hậu viện.
Hắn muốn vào xem thử Tỳ Hưu đã quay về chưa.
Thứ hai là hắn muốn xem ở hậu viện có thể đánh dấu được không?
Hôm nay còn chưa đánh dấu.
Khách điếm là nơi không đơn giản, mặc dù không có mạch lạc Đại Đạo, nhưng đồ vật đánh dấu được cũng sẽ không kém.
Nhất là khi sư phụ còn bảo hắn đến đây để tìm cơ hội đột phá.
Mặc dù chỉ đột phá Nguyên Thần, nhưng cách đột phá của Giang Lan khác hẳn, có lẽ có cơ hội thành Tiên.
Hắn cũng không lo lắng bản thân có thể lên Phản Hư viên mãn được không, điều lo lắng nhất là cánh cửa thành Tiên.
Đi vào hư không để tìm Tiên Môn, mở Tiên Môn, độ kiếp.
Những thứ này, Giang Lan phải chuẩn bị đầy đủ, nhưng bây giờ còn chưa có đồ vậy gì có ích.
Ngược lại đã chuẩn bị chút trận pháp, đan dược chữa thương dùng cho độ kiếp.
Có lẽ việc độ kiếp là dễ dàng nhất đối với hắn.
Đi vào hậu viện, Giang Lan quan sát tỉ mỉ nơi này, chỗ này có một dòng suối nhỏ, có một cái sân kế nhà kho và ruộng đất.
Mà dễ nhìn thấy nhất là cuối ruộng đất có một cái cây.
Là cây liễu.
Cành cây rủ xuống, lay theo gió.
Giang Lan đứng trước cây liễu, trong lòng yên tĩnh, dường như không khí chỗ này càng dày đặc hơn.
- Hệ thống, đánh dấu chỗ này.
【 Đinh! 】
【 Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ nhận được quà tặng mạch lạc Đại Đạo, Trà Ngộ Đạo đến từ thiên tài địa bảo.】
【Trà Ngộ Đạo: Được luyện chế từ cây trà cắm rễ từ mạch lạc Đại Đạo, uống vào có thể minh thần phúc chí, cảm ngộ thiên địa, ngộ đạo pháp, tu hành nhanh chóng.】
Trà Ngộ Đạo?
Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.
Nơi này có thể đánh dấu được Trà Ngộ Đạo.
- Cây này cũng không phải cây Trà Ngộ Đạo mà?
Trong lòng Giang Lan vẫn có suy đoán.
Nhưng vẫn cảm giác không phải, nơi này không có mạch lạc Đại Đạo.
Mà cây liễu cũng chẳng phải cây trà.
Hắn không xoắn xuýt điều này, quay người rời đi.
Hiệu quả của Trà Ngộ Đạo gần bằng với Đạo Tàng, mặc dù tác dụng vẫn kém nhưng lại có trợ giúp trong việc học tập những thứ khác.
Ví dụ như lúc học trận pháp và thuật pháp của Côn Luân. Cũng có tác dụng với tu luyện.
- Nhìn giới thiệu thì có tác dụng không lớn lắm đối với việc thành Tiên, cùng lắm là giúp chút khi tìm Tiên Môn.
Đối với việc này, Giang Lan không nuối tiếc điều gì.
Có thể tìm được trợ giúp đã rất vui rồi.
Loại chuyện này không thể vội vàng được.
Tạo hóa thiên địa, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Quà tặng đại đạo chưa bao giờ tặng tạo hóa thiên địa giống nhau.
Chờ một chút.
Nếu không được thì đi những nơi quan trọng trên Côn Luân.
Về đến khách sạn, ông chủ đã quay về.
Ông chủ đứng trên quầy, đang chuẩn bị rượu ngon.
- Nhìn thấy gì ở sau nhà?
Ông chủ ngẩng đầu nhìn Giang Lan, tùy ý hỏi.
- Một gốc cây liễu.
Giang Lan trả lời thành thật.
Lúc trước không nói là cấm đi đến sau nhà, có lẽ sẽ không mạo phạm ông chủ khách điếm.
Ông chủ không quan tâm, hắn nói với Tiểu Vũ bên cạnh.
- Đi ra hậu viện nhìn đi.
Tiểu Vũ gật đầu, sau đó đi ra sau nhà.
Giang Lan đi đến bên quầy, cất kỹ chiếc cốc.
- Sao ông chủ lại tuyển thêm người?
Hắn hơi tò mò.
- Ngươi muốn hỏi tiểu tử kia đi đâu?
Ông chủ đặt một khối băng vào trong rượu, nhìn Giang Lan, nói.
Lời này, Giang Lan không phủ nhận, hắn gật đầu.
- Đúng vậy.
Hắn không ghét thiếu niên kia.
Nên muốn hỏi một chút.
- Bế quan rồi.
Trên mặt ông chủ có chút bất đắc dĩ.
- Bế quan?
Giang Lan có thể hiểu được điều này, hắn cũng hay bế quan, mà thời gian thì trôi qua rất nhanh.
Mấy năm hay mấy chục năm cũng chỉ trong chớp mắt.
Người bình thường như hắn còn vậy, đừng nói đến thiếu niên Cùng Kỳ kia.
Thời gian của đối phương nhiều không kể xiết.
Dù hơn một trăm năm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này, Tiểu Vũ quay về.
- Nhìn thấy cái gì?
Ông chủ hỏi.
Tiểu Vũ nhìn Giang Lan, do dự rồi nói.
- Không thấy cây, chỉ thấy được linh tuyền.
- Được, các ngươi có thể đi về, ngày mai mới có chuyện làm, nhớ đừng đến muộn.
Ông chủ cười nói.
Dừng một chút, hắn nói tiếp.
- Đúng rồi, đưa ít đậu phộng về, đó là thù lao của ngày hôm nay.
Giang Lan và Tiểu Vũ không có ý kiến. Bọn họ cầm chút đậu phộng rồi rời đi.
Chờ hai người rời đi, ông chủ cúi đầu cất rượu mới ngẩng đầu nhìn lên.
- Đúng là hai người có ý tứ.
Sau đó ông chủ nhìn chén rượu, bình rượu và chén trà.
- Tất cả vẫn còn nguyên, không biết là công lao của một người hay cả hai người.
Ông chủ cười cười.
- Ngày mai là biết.