Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 114: Mượn đao giết người.

Chương Trước Chương Tiếp

Bỗng nhiên Long Tộc đi vào khách sạn, làm cho Giang Lan chú ý.

Long Tộc có thiên phú về tâm tình?

Có lẽ không có.

Hắn chỉ không thích mà thôi, không biểu hiện gì rõ ràng.

Nếu không phải thì chẳng lẽ biết hắn là đối tượng quan hệ thông gia nên đến xem?

Không biết, nhưng đối mặt với Long Tộc, hắn không dám bất kính chút nào.

Nếu không cẩn thận thì có thể đắc tội đối phương.

Rất nhanh, một nam tử trung niên đi đến, trên đầu có sừng rồng, thể hiện sự ưu việt.

Là Long Tộc.

Đây là đối tượng không thể trêu chọc trong Đại Hoang.

Nhìn thấy sừng rồng, rất ít người dám khinh thường.

Có lẽ phong chủ các núi thì có thể không quan tâm, nhưng Giang Lan thì không được.

Chờ đến lúc hắn cường đại như sư phụ, hắn cũng sẽ duy trì bản tâm, không gây chuyện cũng chẳng xem thường người khác.

Nhất là chủng tộc mạnh mẽ như Long Tộc kia.

- Tiền bối cần gì?

Lúc người trung niên kia đi vào, hắn hỏi nhỏ.

Tiểu Vũ thì cúi đầu nhìn đồ của nàng.

Giang Lan không quan tâm nàng.

Ngao Dã liếc nhìn Giang Lan một cái, sau đó ngồi xuống, nói.

- Rượu, thịt.

- Xin tiền bối đợi một chút.

Giang Lan nhanh chóng nói.

Rất mạnh, chỉ vừa đối mặt thôi, hắn đã có một loại áp lực vô hình.

Khác xa hoàn toàn với những kẻ địch mà hắn đã từng gặp.

Dưới Tiên, tất cả đều là phàm thai nhục thể.

Một ý niệm lóe lên trong đầu Giang Lan, sau đó hắn bắt đầu lấy rượu.

Còn thịt, hình như có ít thịt khô.

Hắn đưa ra luôn. Sau đó đặt trên bàn Ngao Dã. Giang Lan không hề nói thêm câu nào, yên tĩnh lui về.

Nói ít thì sai ít.

Loảng xoảng!

Bỗng nhiên, Giang Lan vừa lùi được một đoạn đã nghe được tiếng bình rượu vỡ nát.

Sau đó là tiếng tức giận gào thét.

- Ngươi xem ta là gì? Cho ta uống nước tiểu ngựa sao?

Ngao Dã cực kỳ phẫn nộ nhìn Giang Lan.

Vị tiền bối này biết vị của nước tiểu ngựa sao?

Giang Lan hơi nghĩ, nhưng hắn không dám nói, sợ con Long này nổi điên.

Hắn rất bị động.

- Rượu ngon, lấy rượu ngon cho ta.

Ngao Dã gầm nhẹ.

Dường như nếu không cho hắn rượu ngon, hắn sẽ đánh nát cái tiệm này.

Nhìn xem, đường đường là một cường giả Long Tộc, nhưng lại làm bừa chỗ này, Tiểu Vũ cảm thấy tức giận.

Nàng nhón chân lên nhìn Ngao Dã, còn muốn mở miệng cảnh cáo đối phương không có rượu ngon, không uống thì đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ.

Nhưng vừa nhón chân lên, đã thấy Giang Lan nhìn nàng, làm một động tác đừng nói chuyện.

Điều này làm Tiểu Vũ nuốt lời đến khóe miệng vào trong.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng chuẩn bị gây thù vô cớ sao?

Nhất là Long Tộc ở đây?

Đúng, Giang Lan nghĩ như vậy đấy.

Nếu cho Tiểu Vũ sư tỷ mở miệng, chắc chắn sẽ chọc giận cường giả Long Tộc kia.

Mà đối phương nổi nóng như thế, chắc chắn là chịu không ít khổ trên Côn Luân rồi.

Không biết mấy phong chủ Côn Luân làm gì mà một cường giả Long Tộc giận đến mức này.

- Tiền bối, xin chờ một chút, vãn bối đi lấy rượu.

Giang Lan nói.

- Muốn một vò.

Ngao Giã tiếp tục nói.

Vốn dĩ Giang Lan muốn đưa rượu ngon của Lộ Gian ra cho Ngao Dã trước, nhưng đành từ bỏ.

- Được.

Hắn đáp một tiếng.

Chuyện gấp, lần này khí thế của Long Tộc quá hung hăng, vốn nghĩ rằng Lộ Gian sư huynh sẽ dễ nói chuyện hơn cường giả Long Tộc.

Sau này hắn đến nhà vị kia xin lỗi, đảm bảo đối phương sẽ không ghi hận mình.

Vốn còn muốn làm vậy, nhưng vị tiền bối Long Tộc muốn một vò, vậy thì không cần dùng rượu của Lộ Gian sư huynh nữa.

Giang Lan đi về phía sau.

Tiểu Vũ nhìn Giang Lan đi ra phía sau, sao nàng không biết ở hậu viện có rượu ngon chứ?

Đương nhiên hậu viện không có rượu ngon, nhưng Giang Lan không muốn chọc vị cường giả Long Tộc này.

Nên đành đổi một người.

Hắn đi đến trước mặt Tỳ Hưu.

Cho Tỳ Hưu một viên linh thạch, nó ăn xong, sau đó nhìn chằm chằm Giang Lan, giống như đang đợi ăn rác.

- Tiền bối có thể cảm giác được vị cường giả Long Tộc ngoài kia không?

Giang Lan hỏi.

Tỳ Hưu gật đầu.

- Có thể đánh không?

Tỳ Hưu nhìn Giang Lan, không trả lời.

Giang Lan hiểu ra, hắn lấy một viên linh thạch ra.

Sau khi đối phương ăn vào thì gật đầu với Giang Lan.

- Vậy thì đánh một trận?

Giang Lan lại lấy linh thạch ra, cuối cùng bổ sung một câu.

- Tốt nhất làm cho ta vô tội một chút.

Tỳ Hưu nhìn chằm chằm Giang Lan, không có động tác.

Lại lấy một viên linh thạch ra.

Tỳ Hưu nhanh chóng ăn xong linh thạch, trực tiếp dùng đầu húc vào người Giang Lan.

Ầm!

Công kích cường đại đâm vào người Giang Lan, đánh bay hắn ra ngoài trong nháy mắt.

Giang Lan hơi ngạc nhiên, cố gắng phòng ngự.

Nhưng hoàn toàn vô ích.

Ầm!

Hắn trực tiếp đâm vào quầy khách sạn.

Động tĩnh lớn này làm cho Tiểu Vũ và Ngao Dã nhìn lại.

- Qua sông đoạn cầu?

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Giang Lan.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện không phải, Tỳ Hưu đi vào khách điếm, nó nhổ một cục đờm vào người Ngao Dã.

Trực tiếp phun lên mặt Ngao Dã.

Ngao Dã ngây người, sau đó giận tím mặt.

Ngao.

Một tiếng Long ngâm kinh trời.

Sau đó Long thân hiện ra.

Thấy vậy, Tỳ Hưu xoay người chạy.

Ngao Dã đuổi theo.

Ghế trong khách điếm đổ nát, có vẻ hơi lộn xộn.

Giang Lan nhìn mọi chuyện, hắn phát hiện mình khinh thường Tỳ Hưu rồi, nó không chỉ mạnh mẽ, mà trí lực còn cao đến mức không hợp thói thường.

Nhưng bị đánh vẫn có chút đau.

Xác định hai tên kia đã rời khỏi khách điếm, Giang Lan đi ra dọn dẹp.

Tiểu Vũ nhìn hắn, không biết đang nghĩ gì.

- Sư tỷ, bình rượu trên quầy sắp rơi.

Giọng nói của Giang Lan vang lên bên tai Tiểu Vũ.

Nàng ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy bầu rượu trên quầy sắp rơi.

Lúc nào nhìn ra?

Tiểu Vũ rất bất ngờ.

- Vết thương của sư đệ có nghiêm trọng không?

Tiểu Vũ giữ bầu rượu, mở miệng hỏi.

Giọng nói của nàng không có quá nhiều tâm tình.

Giống như đang nói đến một chuyện rau dưa.

- Không nặng, chỉ là vết thương nhỏ.

Giang Lan thuận tiện trả lời, sau đó thu dọn bàn.

Tiểu Vũ há to miệng, nhưng không thể nói ra câu nào, sau đó nàng cất lại linh dược vừa lấy ra.

Dừng lại, Tiểu Vũ muốn đi ra ngoài giúp đỡ.

- Nếu sư tỷ rảnh rỗi thì có thể ghi chú thịt khô, ông chủ vẫn chưa ghi giá cả, có thể đó là hàng không bán.

Giọng nói của Giang Lan lại vang lên.

Tiểu Vũ dừng lại, cuối cùng đứng ở quầy, đồng ý nói.

- Được.

Sau đó Giang Lan cũng không quan tâm nữa, hắn thu dọn bàn ghế xong thì quét nhà.

Mặc dù lần này bị thương nhẹ, nhưng tác dụng lại rất tốt.

Cường giả Long Tộc đã rời đi, khó mà quay về đây.

Điều lo lắng duy nhất là hắn đã nhìn thấy Long Tộc mất mặt, không biết có bị diệt khẩu không?

Nhất là còn dễ dàng liên lụy đến người khác.

Quả nhiên, ở trên Đệ Cửu Phong mới an toàn nhất.

Đợi sau khi thu thập xong, Giang Lan đứng ở quầy nghỉ ngơi, may mà không có khách đến.

- Nghe nói gì chưa? Có mấy Yêu Tộc đến đây, mặc dù không đến gần Côn Luân, nhưng cũng không tính là xa.

- Nghe nói còn có Thiên Nhân Tộc nữa, bảo là đến điều tra nguyên nhân chết của mấy người Thiên Nhân Tộc lúc trước.

- Nguyên nhân chết của Thiên Nhân Tộc? Ta nhớ chuyện này đã qua mấy chục năm rồi? Lúc này còn điều tra cái gì? Mà Yêu Tộc đến làm gì chứ?

- Nghe nói Yêu Tộc mất bí bảo gì đó, bây giờ muốn tìm xung quanh, những người này còn rất mạnh, hơn nữa còn bắt chuyện với các phong chủ nữa.

Giang Lan vốn đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên có mấy người đi đến. Hơn nữa còn đang thảo luận về tin tức hôm nay nghe được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)