Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 113: Long tộc đến.

Chương Trước Chương Tiếp

Bộp!

Chu Thư đập tay lên quầy.

Hắn tức giận nói.

- Tiểu nha đầu, thái độ của ngươi không đúng lắm rồi đấy?

Một bàn tay làm cả quầy rung lên.

Giang Lan tự tay đỡ những chén trà rơi xuống, sau đó thả lại vị trí cũ.

- Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?

Tiểu Vũ nhìn hai người kia, bình tĩnh hỏi.

Đúng là nàng không có ý khác, chỉ muốn hỏi rằng vừa rồi mình nói chưa rõ sao?

Nếu chưa rõ thì nàng có thể nói lại lần nữa.

Nếu đã nói rõ, vậy thì không nhắc lại.

Giang Lan có loại cảm giác, sư tỷ đang chế giễu đối phương.

Nhưng trong giọng nói không nghe ra tâm tình.

Mà hai người kia cảm giác phẫn nộ.

- Hai người này mới đến đây, chẳng lẽ trước khi đến không hỏi thăm tình hình trong tiệm sao?

Giang Lan cảm giác hơi tò mò.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhớ lại, lúc hắn đến lần đầu cũng không hỏi thăm.

Nhưng hắn không cố ý gây sự, chỉ yên tĩnh chờ.

Hắn biết bản thân yếu, nên biết vị trí của mình ở đâu.

Còn hai người này thì không biết nhiều.

- Tiểu Vũ sư tỷ không cố ý ẩn giấu tu vi, nhưng hai người này không hề e ngại, có lẽ là do ông chủ khách điếm làm.

Trong lòng Giang Lan suy đoán.

Nếu không phải vậy, dù cho hai người kia gan báo cũng không dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt bọn họ.

Tiểu Vũ cũng hiểu điều này, nhưng nàng không quan tâm.

Nhìn thấy hai người kia muốn ra tay, Giang Lan chỉ có thể nhận linh thạch.

- Hai vị, có thể nói với ta.

Tiểu Vũ nhìn Giang Lan một chút, nàng không nói gì, cúi đầu tiếp tục tìm hiểu sổ sách.

Nhưng lúc nàng đang cúi đầu, lại nghe được Giang Lan nói.

- Tiểu Vũ sư tỷ, cái ly thứ hai bên tay trái sắp rơi, đỡ nó một chút.

Tiểu Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, nàng nhìn về phía cái ly, đúng là chén trà sắp rớt.

Vừa rồi nàng cũng không nhìn thấy.

Để lọt sao?

Tiểu Vũ không suy nghĩ nhiều, đỡ xong thì tiếp tục làm chuyện của mình.

Lúc này, hai người Chu Thư thấy linh thạch bị Giang Lan đẩy lại, biết là mình gặp được một người tức thời.

- Vị tiểu huynh đệ này, bán rượu ngon thế nào? Cứ cho một cái giá.

Chu Thư hỏi.

Lộ Thiến nhìn Giang Lan, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác ưu việt.

Giang Lan lắc đầu, khách khí trả linh thạch lại, nói.

- Có lẽ hai vị còn chưa biết.

- Cái gì?

Chu Thư nhăn mặt, hắn cảm giác đối phương sắp đưa ra công phu sư tử ngoạm.

- Rượu ngon do ông chủ tự mình chuẩn bị, bây giờ hắn đi ra ngoài rồi, chỉ có phần hôm qua đặt trước. Nếu hôm nay các ngươi muốn mua rượu ngon, phải đợi ông chủ quay về, tự mình đưa ra. Ngoài ông chủ ra, những người khác không có năng lực nấu rượu ngon. Đây không phải quy định của tiệm, mà người có thể lấy rượu tốt ra không ở trong tiệm. Mong hai vị thông cảm.

Giọng nói của Giang Lan rất khách khí. Không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Hai người kia cũng nghe rất rõ lời của hắn. Nói cách khác, dù bọn họ có trả bao nhiêu tiền cũng không mua được rượu ngon.

Lúc này, Lộ Thiến nói.

- Vậy người dặn rượu trước kia chưa lấy rượu phải không?

- Vẫn còn một bình.

Giang Lan nhìn bình rượu ngon kia, nói.

- Giá gấp đôi, đưa cho chúng ta trước, còn hắn thì bảo chờ ông chủ quay về.

Chu Thư nhanh chóng nói.

Như vậy thì không có vấn đề.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Giang Lan hỏi lại một câu.

- Có gì mà không chắc chắn, lấy rượu ra.

Lộ Thiến tiên tử nhanh chóng nói.

Đúng là bọn họ rất cần gấp.

Giang Lan lấy bình rượu ngon nhỏ đặt lên quầy. Lúc hai người kia muốn cầm lên, hắn mới nhắc nhở.

- Đây là rượu ngon của Lộ Gian Đệ Bát Phong dặn trước.

Vừa dứt lời, Chu Thư vươn tay ra, trong nháy mắt dừng lại tại chỗ.

Hắn, không dám chạm vào bình rượu kia.

Bây giờ thì hắn hiểu được vì sao người này lại muốn hắn chắc chắn.

Vì hắn và Lộ Gian cách nhau một trời một vực,

Lộ Gian là ai?

Đệ tử đắc ý nhất của phong chủ Đệ Bát Phong, từng dùng sức một người khiêu chiến chúng Tiên Thiên Nhân Tộc.

Chiến tích nổi bật.

Đối với đệ tử Côn Luân mà nói, Lộ Gian như một nhân vật truyền kỳ.

Rượu của hắn, ai dám đụng vào?

Cho hắn thêm mười lá gan cũng không dám.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ hiện thực, vì sao những đệ tử thành Tiên kia lại phải tuân theo quy củ nơi này.

Một đệ tử Trúc Cơ như hắn mà cũng dám kêu gào ở đây.

Đúng là không biết sống chết.

Lúc này, Chu Thư lấy linh thạch về, cúi đầu nói.

- Làm phiền hai vị, chúng ta đi ngay.

- Đi?

Lộ Thiến khó hiểu.

- Lộ Gian là ai?

- Đi thôi, đừng mất mặt nữa.

Chu Thư kéo sư muội rời đi.

Giang Lan nhìn thấy hai người kia đã đi, cất rượu vào.

- Sao sư đệ lại nói nhiều như vậy?

Tiểu Vũ hỏi.

Nàng đơn thuần tò mò thôi.

- Bọn họ không biết chúng ta là ai, chúng ta cũng không quen bọn họ. Vậy thì có thể đối phương là người mà chúng ta không chọc nổi. Nếu có thể tránh được mâu thuẫn, vậy thì không cần phải kết thù. Sư tỷ làm như vậy dễ gây thù.

Giang Lan giải thích.

Hắn không muốn phát sinh mâu thuẫn với người khác, có thể giải quyết hòa bình thì không nên tranh cái.

Nếu như không thể tránh khỏi thì phải nghĩ cách giải quyết người gây ra mâu thuẫn. Ví dụ như Thiên Nhân Tộc.

Loại chuyện này tương đối hiếm thấy.

- Hình như sư đệ rất cẩn thận.

Tiểu Vũ nhìn Giang Lan nói.

- Ta nhớ Đệ Cửu Phong chỉ có một đệ tử là sư đệ, cũng là đệ tử thân truyền, lại có lực cạnh tranh chức phong chủ. Người như đệ phải có thân phận và địa vị rất cao mới đúng.

- Loại suy nghĩ này rất nguy hiểm đối với ta.

Giang Lan nhìn Tiểu Vũ bên cạnh, nói.

Hắn không giải thích gì thêm, sư tỷ không cần giống hắn, không hiểu được.

Thân phận cao không có gì sai, nhưng tông môn quan trọng nhất là thiên phú, hắn có thiên phú không cao, định sẵn sẽ bị lên án.

Nếu như giống như hai người vừa rồi, đi kêu gào khắp nơi.

Có lẽ hắn đã chết trên Côn Luân từ nhiều năm về trước rồi.

Hắn không muốn gặp nhiều người lạ, cũng không cần gặp nhiều làm gì.

Như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.

Trốn ở Đệ Cửu Phong mới an toàn nhất, đó là kinh nghiệm hắn đúc kết được trong nhiều năm.

Mỗi lần rời khỏi Đệ Cửu Phong thì sẽ gặp chuyện.

Tiểu Vũ quay đầu lại, tiếp tục xem sổ ghi nợ, nàng nói khẽ.

- Ta không gây sự vô cớ.

Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng đang giải thích với hắn sao?

Cuối cùng chỉ có thể đáp lại.

Sau đó hai người không nói gì với nhau nữa.

Một lúc sau, Giang Lan rời khỏi quầy, bên ngoài có một ấm trà sắp rơi.

Đặt lại ấm trà, hắn muốn quay lại quầy, nhắm mắt tu luyện.

Nơi này vẫn vắng vẻ như trước.

Nhưng vừa xoay người, hắn nghe được một tiếng Long ngâm.

Thanh thế to lớn.

Giang Lan nhìn ra phía bên ngoài.

- Vị Long Tộc kia muốn đi?

Hắn không hề có cái nhìn tốt về vị Long Tộc này, vì đối phương làm cho hắn có một sự ràng buộc không thể vứt bỏ.

Không biết còn ảnh hưởng gì đến tương lai không.

Chỉ là đối phương quá mạnh.

Hắn không thích cũng không nói ra.

Đi cũng tốt.

Oanh!

Bỗng nhiên, có lực lượng đánh xuống.

Có người rơi xuống trước khách điếm.

Là Long Tộc.

Giang Lan hơi căng thẳng, chẳng lẽ bản thân không thích đã bị phát hiện ra,

Mà Tiểu Vũ ở quầy thì trực tiếp lấy ghế dưới chân ra, chỉ thò nửa đầu lên, lúc nào cũng có thể biến mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)