Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 112: Cộng sự với tiểu vũ.

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn thấy Tiểu Vũ đi về phía quầy, Giang Lan cúi đầu nhìn trên đậu phộng và bình rượu trên mặt đất, hắn cảm giác buổi tối còn có thể làm ăn.

Đương nhiên, điều này không có quan hệ gì với hắn, buổi tối hắn không cần đến đây.

Dù sao còn phải tu luyện.

Giang Lan thu dọn chai rượu, sau đó quét dọn vệ sinh.

Ở Đệ Cửu Phong, hắn thường xuyên làm chuyện này, thuận buồm xuôi gió.

Lúc làm những chuyện này, trong lòng hắn có cảm giác bình tĩnh.

Lúc tấn thăng Phản Hư, hắn làm chuyện này cả mười năm cũng không thấy buồn tẻ.

Không lâu sau, mặt đất và bàn ghế đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Giang Lan đưa rác về sau nhà.

Bình thường thì có thùng rác ở phía sau.

Như vậy mà nói, hắn cũng hơi tò mò, nhiều năm như thế, rác của khách điếm có lẽ đã xếp thành núi mất rồi.

Đi vào sau nhà,

Hắn muốn nhìn thử có phải rác đã chất thành núi không.

Nhưng vừa đi vào hậu viện, hắn cảm giác một luồng gió thổi qua.

Là lực lượng đánh đến.

Chuyện xảy ra bất ngờ, làm cho Giang Lan ngoài ý muốn.

Giang Lan không do dự, hắn dùng lực lượng Kim Đan viên mãn cố gắng lui lại.

Nhưng luồng khí kia đánh đến thật nhanh, hoàn toàn không cho người ta phản ứng lại kịp.

Rơi vào đường cùng, Giang Lan chỉ có thể dùng tay cản trước người, cố gắng phòng ngự.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Lực lượng đánh vào người Giang Lan, làm hắn bị đánh lùi một đoạn.

Đồ vật trong tay cũng bay qua một bên.

Lúc này, Giang Lan mới có thời gian phản ứng lại, hắn lùi về sau, nhìn về phía công kích, hóa ra là một con Linh Thú.

Một con Linh Thú hung mãnh uy vũ.

Dáng người như hổ báo, đuôi rồng, màu xanh ngọc, trên đầu mọc một sừng ngửa ra sau.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi, Giang Lan đã biết được thực lực của nó không hề thấp.

Vừa rồi không có sát ý.

Không phải vậy, chắc chắn Giang Lan sẽ trực tiếp dùng lực lượng Phản Hư.

Thậm chí chỉ có thể bỏ trốn.

Thật mạnh.

- Đây là linh thú gì?

Nhưng trên cổ linh thú có một vòng kim loại, không biết để làm gì.

Rống!

Sau khi gầm nhẹ, con Linh Thú kia hành động.

Giang Lan ngạc nhiên, hắn cố gắng muốn rời đi.

Nhưng hắn nhanh chóng đứng lại, vì mục tiêu của Linh Thú là đống rác vừa rồi.

Chỉ hai ba lần ăn, rác bị nó nuốt hết.

Giang Lan.

- …

Có chút ngoài ý muốn.

Vậy mà nuôi một con Linh Thú ăn rác.

Sau đó Giang Lan quay người rời đi.

Nhưng vừa quay người, con Linh Thú kia đã ngăn trước mặt hắn, còn gầm nhẹ.

Xem hắn là rác sao?

Nhưng suy nghĩ lại, không phải là không thể.

Nhưng nhìn thế nào cũng không giống.

- Có việc gì sao?

Giang Lan hỏi.

Có thể nói chuyện thì giải quyết được rất nhiều phiền phức không cần thiêt.

Rống!

Linh Thú gầm nhẹ, nhìn chằm chằm Giang Lan, như đang muốn nói gì đó.

Xem ra không nói chuyện được.

Vậy thì sao chạy khỏi nơi này được.

Mặc dù dùng Thiên Hành Cửu Bộ cũng chưa chắc có thể né tránh được, có thể con Linh Thú này có thực lực trên thành Tiên.

Không biết nó có am hiểu tốc độ không nữa.

Cứ như vậy, Giang Lan và Linh Thú nhìn nhau, trong lúc hắn muốn thử chạy xem có được không, sư tỷ Tiểu Vũ đã đi đến phía sau.

Nàng nhìn thấy Linh Thú và Giang Lan như vậy, lập tức hiểu ra.

- Cho ngươi.

Tiểu Vũ ném một viên linh thạch ra.

Là cho Linh thú.

Bẹp!

Linh thú lập tức cắn linh thạch, sau đó ra hiệu với Giang Lan, giống như đang nói, lần sau nhớ cho.

Hóa ra là thu phí.

Giang Lan đã hiểu.

- Đa tạ sư tỷ giúp đỡ.

Giang Lan đi đến trước mặt Tiểu Vũ, nói cảm ơn.

- Đây là Tỳ Hưu, nếu muốn nó ăn đồ thì phải trả tiền. Sư đệ không hiểu những thứ này sao?

Tiểu Vũ giải thích xong thì hơi tò mò.

- Ta không nhìn sách về phương diện này, xem ra phải đi bổ túc một chút.

Giang Lan trả lời.

Sau đó đi về quầy khách điếm với Tiểu Vũ.

Đúng là hắn nhìn rất ít về loại sách phổ cập khoa học về Linh Thú.

Đa phần hắn dùng thời gian để nhìn công pháp và trận pháp, còn có ghi chú tâm đắc về tu luyện.

Cũng có biết một chút về tình huống của Đại Hoang, nhưng đúng là không có thời gian xem sách về Linh Thú.

Thời gian có hạn, hắn không thể xem tất cả mọi thứ được.

- Sư đệ vẫn luôn tu luyện sao?

Tiểu Vũ tò mò hỏi.

Bọn họ đã đi đến quầy, quầy không nhỏ, hai người đứng vẫn thoải mái.

Tiểu Vũ dẫm lên ghế, không quá thấp, khách cũng có thể thấy được nàng.

- Ừm, phần lớn thời gian là tu luyện.

Giang Lan vừa nhìn giá rượu, thuận tiện trả lời.

Rượu bình thường giá rất rẻ.

Giá của rượu ngon có chút kỳ lạ, xem đối phương cho bao nhiêu, hài lòng là được rồi.

Giang Lan suy nghĩ lại, xem ra bản thân cần cho không ít.

Hắn trả giá theo lần đầu tiên sư phụ mua.

Đến mức có nhiều hơn người khác hay không, hắn không quan tâm, loại chuyện này cũng không cần làm rõ.

Bản thân cảm thấy không lỗ là được rồi.

- Sư đệ cảm thấy mình cách thành Tiên còn rất xa sao?

Tiểu Vũ tò mò hỏi, nàng cầm một ly rượu lên lau trong vô thức.

- Còn chưa nghĩ đến thành Tiên, lần này đến đây là vì muốn tấn thăng Nguyên Thần, sư phụ bảo ta đến một chuyến.

Giang Lan nói rõ.

Còn chuyện thành Tiên, đúng là hắn còn cách thành Tiên rất xa.

Ít nhất còn mấy chục năm nữa.

Tính theo bình thường, năm mươi hay sáu mươi năm sau có thể thử, nhưng có thể thành Tiên được hay không là chuyện khác.

- Sư tỷ thành Tiên có lẽ tương đối dễ dàng nhỉ?

Giang Lan hỏi.

Hắn còn đang nhìn giá cả, xem có gì cần chú ý đặc biệt không.

Có chút chi tiết, nếu không chú ý thì sẽ dễ dàng bị chán ghét.

- Có lẽ sẽ nhanh hơn sư đệ một chút.

Tiểu Vũ nói.

Giang Lan nói xong, hai người không nói gì thêm nữa.

Bọn họ cúi đầu, mỗi người làm một chuyện.

Một lúc sau, có người đến.

Là một nam một nữ.

Trai tài gái sắc.

Tu vi không cao, là đệ tử mới của Côn Luân.

Bởi vì đến giúp việc, nên Giang Lan không mặc y phục Côn Luân.

Nên người khác cũng không biết hắn là người Côn Luân.

Nhất là những đệ tử mới nhập môn.

Hắn đã ba mươi năm chưa từng đi ra khỏi Đệ Cửu Phong, dù người cùng thời kỳ cũng chưa chắc đã nhớ mặt hắn được.

Mặc dù người tu tiên có trí nhớ tốt, nhưng có vài chuyện thường xuyên bị ném đến xó xỉnh nào đó.

Nếu không được nhắc nhở đặc biệt, chưa chắc đã nhớ ra.

- Nghe nói nơi này có rượu ngon? Ta muốn mua hai bình.

Nam đệ tử kia mở miệng nói.

Nghe giọng nói rất phấn khích, nhưng vẫn còn trẻ tuổi.

Có lẽ trong nhà có bối cảnh.

Mà đối phương đang hỏi Tiểu Vũ, Giang Lan không quan tâm, hắn tự tay đỡ bình rượu sắp rơi không xa lên.

Đối với hắn mà nói, khách điếm này rất thú vị.

Có loại luôn bị khảo nghiệm, nhưng lúc nào hắn cũng có thể đáp đúng.

- Có dặn trước không?

- Mua rượu còn cần đặt trước?

- Rượu ngon không đặt trước thì phải đợi ông chủ về mới bán.

Giọng nói của Tiểu Vũ thong thả vang lên.

Không có tâm tình gì.

Còn hơi lạnh lùng.

Tiểu Vũ vừa nói, hai người nhíu mày lại.

- Tiểu cô nương, chúng ta trả giá gấp đôi, bây giờ muốn uống rượu ngon gấp.

Chu Thư nhìn Tiểu Vũ, thử giải thích.

Nhưng Tiểu Vũ không nói nữa.

Nàng đã nói rất rõ.

- Khách điếm mở cửa rồi cũng nên làm ăn chứ? Quy củ là chết. Giá gấp đôi đã không ít rồi, vì sao không bán?

Lộ Thiên nhìn Tiểu Vũ hỏi.

Tiểu Vũ chẳng hề quan tâm.

- Nha đầu này không biết tốt xấu gì vậy?

Chu Thư lấy một viên linh thạch ra nói.

- Cho ngươi này, có thể bán không?

Tiểu Vũ không hề nhấc mí mắt lên.

Nàng đã nói rất rõ.

Giang Lan nhìn Tiểu Vũ, cảm thấy bất đắc dĩ, vị sư tỷ này đến giúp đỡ hay đến gây thù vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)