Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 111: Sư tỷ khóc cả một đêm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thế nhưng, đó chỉ là trên lý luận.

Giang Lan không có lựa chọn, đối với hắn mà nói, không có lựa chọn chính là lựa chọn tốt nhất.

Không lâu sau, hắn quay về động U Minh.

Hắn đã biết đại khái tình huống này rồi.

Thật ra mấy trăm năm đó không ảnh hưởng gì đến hắn.

Đính hôn thì đính hôn, nhưng muốn thành hôn phải đợi sau khi Ngao Long Vũ thành tiên, cũng là đợi nàng trưởng thành.

Đương nhiên, hắn cũng phải thành tiên.

Nếu hắn thành Tiên thất bại, vậy hôn ước không có hiệu lực.

Quan hệ thông gia là do Côn Luân đề ra, Long Tộc không thể không đồng ý, mà tiêu chuẩn để hai bên thành hôn là do Long Tộc nói.

Côn Luân cũng không thể không đồng ý.

Dù sao bọn họ cũng không muốn đánh thật.

Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.

Mục đích ban đầu vốn là vì cả hai bên đều có lợi.

Côn Luân có vì Ngao Long Vũ mà có thần nữ, có chỗ tốt lâu dài, mà Long Tộc cũng nhờ đó lấy được không ít thứ.

Còn Ngao Long Vũ, dù nàng là thần nữ, nhưng đứng trước mặt hai thế lực lớn thì cũng rất khó khăn.

Đương nhiên, không ai dám ép chặt nàng.

Dù sao thần nữ không có nghĩa là bất tử.

- Thành tiên.

Giang Lan đứng trước trứng thực vật, nói nhỏ.

Sau khi thành Tiên, hắn sẽ thành hôn với Ngao Long Vũ.

Nhìn tu vi bên ngoài, thật ra còn rất lâu.

Trong tình huống bình thường, sáu trăm năm nữa mới thành tiên, đó là tốc độ nhanh nhất của người bình thường.

Ngao Long Vũ là thần nữ Dao Trì, cũng cần bốn đến năm trăm năm nữa.

Tinh hoa vạn vật của Dao Trì có thể cung cấp đủ tài nguyên cho nàng, cộng thêm thiên phú của Long Tộc, bốn trăm năm nữa thành niên cũng không quá lâu.

Mà hắn, bảy đến tám trăm năm thành tiên, tương đối bình thường, dù hắn có sư phụ cố gắng giúp đỡ hết sức.

Cũng như vậy.

Thế nên, trên lý luận thì hắn còn năm trăm năm nữa.

Đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ nắm quyền chủ động, muốn thành hôn hay không thì do hắn quyết định.

Trừ phi không thể vô địch ở Côn Luân.

Nhưng Ngao Long Vũ….

Giang Lan cũng không hiểu biết quá nhiều, nhưng nàng không làm người ta chán ghét.

Sau đó hắn không nghĩ nữa, yên tâm tưới linh dịch cho hoa U Dạ và trứng thực vật.

Đây là chuyện hắn thường xuyên làm trong những năm qua.

Có thể nuôi sống được trứng thực vật và hoa U Dạ, hắn rất vui vẻ.

Làm xong những chuyện này, Giang Lan bắt đầu tu luyện, hôm nay có cảm ngộ, tu luyện cực kỳ thông thuận.

Tốt hơn trước đó rất nhiều.

Mà bảo vật phụ trợ như tranh thần nữ cũng được dùng đến.

. . .

Sáng sớm, trời còn chưa sáng.

Giang Lan đã đứng dậy ôm trứng thực vật ra khỏi động U Minh Động.

Đưa đi phơi nắng.

Hoa U Dạ và trứng thực vật ở lâu trong U Minh Động, có lẽ cũng thích mặt trời bên ngoài.

Mặc dù vẫn tàn héo như cũ, nhưng nhiều năm qua vẫn không chết, có lẽ hoa U Dạ cũng vui vẻ.

Hắn không phải là hoa U Dạ, sao biết hoa có vui vẻ không?

Vẻ ngoài tàn héo, cũng có thể là biểu hiện của vui vẻ.

Chờ thả chậu hoa vào trong sân, Giang Lan đánh với chính mình trong kính một trận.

Sau khi thua, Giang Lan rời khỏi Đệ Cửu Phong, đi về khách điếm Cựu Tửu.

Lần này hắn không đến muộn.

Giang Lan không có thói quen đến muộn, trước đó là do không biết quy định.

Hơn nữa còn muốn giải quyết chuyện Phong Tích nên mới kéo dài thời gian.

Lúc Giang Lan đi vào khách điếm, hắn phát hiện cửa vẫn còn chưa mở.

Lúc này mặt trời vẫn chưa lên cao.

- Vậy mà còn chưa mở cửa.

Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ yên tĩnh đứng đợi ở cửa ra vào, chờ khách điếm mở cửa.

Cộp!

Cộp!

Chỉ một thời gian, phía sau có tiếng bước chân vang lên.

Rất nhẹ.

Bởi vì cảnh giác, Giang Lan quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện một nữ hài đang đi đến gần.

Nàng mặc y phục xanh ngọc, tóc đuôi ngựa cột cao, mắt ngọc mày ngài, cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ là đôi mắt đỏ ửng, giống như đã khóc thật lâu.

Gian Lan nhớ lại, hắn đã gặp nữ hài này rồi.

Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng không quen biết.

Nhìn lại là vì cảnh giác, bảo đảm bản thân an toàn.

Sau đó hắn tiếp tục đứng chờ ngoài cửa.

Nhưng vừa quay đầu không lâu, hắn thấy nữ hài kia cũng đã đi đến gần mình.

- Cho ngươi.

Tiểu Vũ với đôi mắt đỏ hồng, nàng lấy hạt châu ghi chép và một cuốn sách ra.

Giang Lan nhìn thoáng qua, tỏ vẻ không hiểu.

Cái kia là của hắn, hắn sẽ không từ chối.

Nhưng hắn không thích nhận đồ từ người khác mà không có lý do.

Trừ phi người kia là sư phụ hắn, nếu là sư phụ thì hắn có thể tiếp nhận.

Tương lai, hắn cũng phải hoàn thành trách nhiệm của mình, đáp lại sự chờ mong của sư phụ.

Tiếp nhận Đệ Cửu Phong, trông coi cửa ra vào U Minh.

Cuối cùng, tìm một truyền nhân.

Sau đó, hắn có thể du lịch trong Đại Hoang, lên trời xuống đất, tiêu diêu tự tại.

Nếu như không thành hôn.

- Ba mươi năm trước.

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Lan, giải thích.

- Sư đệ cho ta một pháp bảo ghi chép, để báo đáp, ta cho sư đệ những vật này. Nhưng ba mươi năm qua chưa thấy đệ xuống núi, nên ta chờ đến bây giờ.

Đối phương đã nói như vậy, Giang Lan đã nhớ lại được.

Khi đó hắn đang suy nghĩ chuyện về Phong Tích, nên không quan tâm.

Nhưng sư tỷ này đúng là quá kỹ lưỡng rồi.

- Đa tạ sư tỷ.

Giang Lan nhận hạt châu và sách.

Hắn nhìn thoáng qua, hạt châu là pháp bảo ghi chép còn trống, còn sách là công pháp Thiên Lôi Quyết, trong đó còn có thêm một loại thật pháp tên là Lôi Đình Thiên Lạc.

Công pháp dùng chữ bình thường để viết, còn Lôi Đình Thiên Lạc dùng hai loại văn tự viết thành.

Một loại là văn tự bình thường, một loại là Long Ngữ.

Hắn từng đánh dấu được thuật pháp này, xem ra sau này có thể dùng ngoài sáng.

Nhưng Côn Luân cũng có, chỉ là hắn không phát hiện.

Đệ Cửu Phong có nhiều sách thuật pháp như thế, hắn không thể nào nhìn hết tất cả được.

Mà Đệ Cửu Phong không bằng với Côn Luân.

Tiểu Vũ thấy Giang Lan nhận đồ, nàng không nói gì thêm nữa.

Hai người yên tĩnh chờ đợi trước cửa.

Yên lặng khác thường.

Giang Lan cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng sư tỷ này cho đồ cho sẽ đi ngay.

- Hôm qua ông chủ nói là các ngươi, có thể một người còn lại không ở trong tám người trước, mà chính là Tiểu Vũ sư tỷ?

Trong lòng Giang Lan có suy đoán.

Đoán thôi, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Giang Lan đến nơi này là vì tu vi mặt ngoài muốn đột phá Nguyên Thần, nên sư phụ bảo hắn đến.

Mà bản thân hắn cũng mong sẽ nhận được đồ vật có thể giúp đỡ hắn thành Tiên.

Hắn đã là Phản Hư trung kỳ, cách thành Tiên một bước gần.

Kẽo kẹt.

Cửa mở ra.

- Các ngươi đã đến rồi?

Ông chủ khách điếm nhìn thấy Giang Lan và Tiểu Vũ.

- Quấy rầy tiền bối.

Giang Lan và Tiểu Vũ trăm miệng một lời.

- Ngược lại ăn ý.

Ông chủ tùy ý nói.

- Giá rượu ở trên quầy, các ngươi tư mình nhìn, còn đậu phộng và nước trà thì không tính tiền, phải xem các ngươi có muốn cho hay không.

Ông chủ đi vòng ra trước, thuận tiện nói.

- Buổi sáng này các ngươi cố gắng làm việc, đúng rồi, nhớ quét dọn vệ sinh xung quanh. Chiều ta về sẽ nói cụ thể những việc các ngươi cần làm.

Nói xong, ông chủ rời khỏi khách điếm, để lại Giang Lan và Tiểu Vũ nhìn theo.

Sau đó bọn họ đi vào trong, nhưng lúc này ở trong rất lộn xộn, trên mặt đất có nhiều chai rượu và đậu phộng, giống như có người đã uống rượu ở đây cả đêm.

Tiểu Vũ nhìn thấy tình trạng này, không biết nên làm thế nào.

Giang Lan nhìn thoáng qua, là biết ngay sư tỷ chưa bao giờ làm chuyện này.

- Ta quét dọn vệ sinh xung quanh, sư tỷ đi lên xem giá rượu, lát nữa có khách cũng không luống cuống.

Giang Lan nói khẽ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)