Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 110: Gần đây có dự định tìm đạo lữ không?

Chương Trước Chương Tiếp

Đến lúc Giang Lan khôi phục lại như cũ, ánh trời chiều đã chiếu vào khách điếm.

Trời, sắp tối.

Giang Lan bình tĩnh nhìn chén trà trong tay, chậm rãi để lên bàn.

Đối với việc trời tối, hắn không hề quan tâm.

Vừa rồi trong đốn ngộ, hắn có cảm giác bản thân đã trải qua ngàn năm.

Nhưng thực tế mới đến chiều tối.

Hắn có thể trải qua càng lâu hơn nữa.

Những người bên cạnh đã không còn, bọn họ đã rời đi hết rồi.

- Đã tỉnh?

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng Giang Lan.

Là ông chủ khách điếm.

Giang Lan quay người, cúi người cung kính nói.

- Đa tạ tiền bối.

Lần đốn ngộ này liên quan đến ly trà kia.

Mà hắn cũng cảm giác được, tu vi của mình có tăng lên, không chỉ như vậy, hắn cảm thấy sau này tu luyện sẽ nhanh hơn trước kia nhiều.

Giống như càng ngày càng gần với Tiên Nhân.

Điều này có công lao của ly trà kia.

- Trà kia không có năng lực lớn đến vậy, chỉ là do ngươi thấy nhiều, trong lòng có cảm giác, cộng thêm chút may mắn mà thôi.

Ông chủ cầm chén trà mà Giang Lan đặt trên bàn lên, chậm rãi quay về quầy, nơi hắn đặt chén trà xuống kia, cộng thêm cái của Giang Lan, tổng cộng có hai chén trà.

Giang Lan không nói nhiều, chỉ gật đầu.

- Ngày mai nhớ đến sớm, ta sẽ nói cho các ngươi những thứ cần chú ý.

Ông chủ nhìn Giang Lan, nói.

- Các ngươi?

Giang Lan hơi ngạc nhiên.

Không phải chỉ mình hắn hợp cách sao?

Tùy tiện tìm thêm một người nữa sao?

- Vốn dĩ ta muốn tìm hai người.

Ông chủ tùy ý nói một câu.

Giang Lan không hỏi nhiều, nhưng hắn vẫn muốn mua ít đồ đưa về.

- Ông chủ, có rượu tốt sao?

Đông!

Ông chủ đặt một bình rượu lên bàn.

- Xem như là thù lao trước.

Hắn đẩy bình rượu đến trước mặt Giang Lan.

- Được.

Cầm bình rượu, Giang Lan muốn rời đi.

Hôm nay hắn không thấy thiếu niên kia, nên không có đậu phộng.

Đến mức thiếu niên kia đã đi nơi nào, hắn tạm thời không biết.

Có khả năng liên quan đến chuyện hắn hỏi về việc cưới đạo lữ lúc trước.

Giang Lan rời khỏi khách điếm Cựu Tửu.

Ông chủ khách điếm nhìn Giang Lan rời đi, cảm thấy hơi xúc động.

- Tên nhóc kia có vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp, không biết ngày hắn biết sự thật có khóc ra luôn không?

Mặc dù lão giả nghĩ vậy, nhưng khóe mắt lại có ý cười.

Dường như làm những chuyện thế này, hắn rất vui vẻ.

. . .

Giang Lan quay về Đệ Cửu Phong, định đưa rượu trong tay cho sư phụ.

Nhiều năm qua hắn không xuống núi, cũng chẳng có gì hiếu kính sư phụ.

Khó mới được có lần đi ra ngoài một lần, nên đưa ít đồ mới đúng.

Nhưng hắn cũng không biết trước đây sư phụ có chuyện phiền toái gì không, nếu có, hắn có thể thử giải quyết giúp.

Lòng sư phụ rộng rãi.

Rất nhanh, Giang Lan đi đến đỉnh Đệ Cửu Phong.

- Sư phụ.

Giang Lan đứng ở biên giới núi, đưa rượu cho sư phụ.

- Được chọn rồi?

Mạc Chính Đông nhận rượu, hỏi.

Hắn luôn có lòng tin với đồ đệ này của mình.

- Được chọn.

Giang Lan trả lời.

Không còn chuyện gì nữa, hắn muốn quay về tiếp tục tu luyện.

Hôm nay đốn ngộ, cho hắn thu hoạch không ít.

Mà hôm nay cũng không tìm được nơi tốt nào để đánh dấu, về động U Minh cũng được.

Trong toàn bộ Đệ Cửu Phong, ngoài động U Minh ra, đã không còn nơi nào để đánh dấu nữa rồi.

- Có một chuyện cần nói cho ngươi biết.

Mạc Chính Đông không để Giang Lan rời đi ngay.

- Có việc gì thế?

Giang Lan có thể thấy được, sư phụ đang nghiêm túc.

Chuyện không nhỏ.

Chẳng lẽ liên quan đến Long Tộc?

Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Giang Lan, Long Tộc đến đây, sư phụ có chuyện cần nói.

Cả hai không có khả năng không kiên quan.

Rất nhanh, suy đoán của hắn được chứng minh.

- Hôm nay Long Tộc đến đây, đã tạo nên một chuyện. Long Tộc ở trong Đại Hoang, chiếm đóng ở phần lớn bộ phận khu vực tứ hai, thực lực sâu không lường được. Long Tộc trưởng thành đều có thực lực Nhân Tiên, vì thế có thể thấy được sự đáng sợ của bọn họ. Đương nhiên, Côn Luân và Long Tộc vẫn có ít quan hệ với nhau. Thế nên, có nhiều chuyện sẽ đi vào quá trình bàn bạc với nhau.

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, giải thích đại khái.

Có ít quan hệ?

Trong lòng Giang Lan hơi nghi ngờ, những lời trên có nghĩa là liên minh phải không?

Sau đó hắn nhớ đến Ngao Long Vũ.

Ngao sư tỷ là Long Tộc, ở Côn Luân cũng không bình thường.

Càng không bình thường hơn là, Ngao sư tỷ đã trở thành thần nữ Dao Trì.

Vấn đề ở chỗ này.

Côn Luân chưa bao giờ có thần nữ, có lẽ là vấn đề chủng tộc, nên chưa bao giờ thử để đệ tử chủng tộc khác vào Dao Trì.

Cũng chẳng biết tiêu chuẩn chọn người thế nào, dù sao cũng không khống chế được.

Nhưng vấn đề gì cũng phải có tiền đề, Côn Luân cũng phải có thần nữ.

Nếu như không có, vậy thì mọi thứ đều vô dụng.

Bây giờ, vấn đề đã đến rồi sao?

Suy đoán đại khái, Giang Lan đã hiểu sơ sơ, nhưng có chính xác hay không thì hắn không biết.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến hắn chứ?

Nhiều lắm thì hắn có giúp Ngao Long Vũ một chút.

Bây giờ có chuyện, Côn Luân muốn hỏi tội sao?

- Chuyện này có liên quan đến đệ tử sao?

Giang Lan cảm thấy mình nên hỏi rõ.

Như vậy mới yên tâm.

Mạc Chính Đông không trả lời vấn đề này, mà hỏi hắn những chuyện chẳng liên quan.

- Ngươi đã lên núi bao nhiêu năm?

- Hơn một trăm bốn mươi năm.

- Hơn một trăm bốn mươi năm còn ít, nhưng ngươi cũng đã lớn rồi, có muốn tìm đạo lữ không?

- Không hề nghĩ đến.

Giang Lan khó hiểu, sao sư phụ lại hỏi về vấn đề này.

Nhưng đúng là hắn không muốn tìm đạo lữi.

Bây giờ hắn luôn chờ ở Đệ Cửu Phong.

Nơi này, người bình thường không thể ở, hơn nữa thứ hắn theo đuổi là Tiên Lộ, không muốn liên lụy đến người khác.

Như vậy thì trách nhiệm sẽ giảm bớt không ít.

Còn về sau… Vậy thì đợi sau này rồi nói.

Sau này cũng rất khó có đạo lữ, phong chủ Đệ Cửu Phong, đa số đều lẻ loi một mình.

Bao gồm cả sư phụ Mạc Chính Đông của hắn.

Mà mục tiêu của Giang Lan là vượt qua tất cả mọi người.

Thành thánh ở Côn Luân, vô địch Đại Hoang.

Cứ như vậy thì không thời gian suy nghĩ việc khác.

- Vậy ngươi có thể nghĩ.

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, nói.

Giang Lan.

- . . .

Hắn thật sự không muốn.

Nhưng bỗng nhiên sư phụ nói với hắn những lời này, có lẽ không phải đơn thuần đang quan tâm đến vấn đề hắn đang độc thân.

- Sư phụ, chẳng lẽ chuyện này liên quan đến Long Tộc?

Mặc dù cảm giác hơi đề cao bản thân, nhưng hắn vẫn hỏi.

Sư phụ đang nói về Long Tộc, sau đó lại hỏi về vấn đề tình cảm của hắn.

Nên nếu nói hai bên không có liên quan, hắn cũng cảm giác không tin.

- Ngươi cũng biết là Long Tộc đến, hai bên vào thương nghị với nhau, nội dung thế nào thì sau này ngươi sẽ biết. Nhưng có lẽ bây giờ ngươi có thể biết được kết quả.

Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan, nói.

- Trước khi trời tối, phong chủ của ba phong thương lượng với khách Long Tộc ra kết quả cuối cùng, cho ngươi và thần nữ Dao Trì đính hôn.

Giang Lan mở to hai mắt, hơi ngạc nhiên.

Cho dù tâm cảnh hắn cao đến mấy, nghe được tin tức này cũng cảm thấy chấn kinh.

Hắn há to miệng, muốn từ chối.

Nhưng một câu cũng không thốt nên lời.

Cuối cùng, Giang Lan cúi đầu, nói.

- Nghe, nghe sư phụ sắp xếp.

Quan hệ thông gia.

Đây là đáp án duy nhất mà Giang Lan có thể nghĩ ra.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, đệ tử Côn Luân vậy mà lại phải thông gia với thế lực khác.

Mà hắn lại trở thành vật hi sinh.

Có thể từ chối không?

Trên lý thuyết là có thể.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)