Ông chủ khách điếm nhìn mấy người phía trước, trong chớp mắt có chút ngoài ý muốn.
Điều này đã vượt qua dự đoán của hắn.
Vậy mà hắn bị xem là người âm?
Trong chốc lát, tất cả mọi người lo lắng nhìn cảnh này.
Thật ra bọn họ cũng không biết ông chủ khách điếm có tức giận hay không? Nhưng cảnh này đúng là làm cho tất cả mọi người muốn bật cười.
Nhưng không ai dám hé răng.
Chỉ trong vòng mấy hơi thở, nam tử kia đã khôi phục lại.
Tất nhiên hắn biết mình đã làm gì.
Lúc này, hắn cảm thấy luống cuống.
- Tiền bối, ta… Ta không có ý khác.
Hắn nhanh chóng giải thích.
Sợ giải thích chậm thì bản thân cũng xong đời.
- Người khác tiếp tục.
Giọng nói già nua của ông chủ khách sạn vang lên.
Nhưng vẫn trừng mắt nhìn người kia một cái.
Người kia bị dọa cúi đầu.
Xem ra tiền bối không thật sự tức giận, như vậy thì quá tốt rồi.
Giang Lan bước đến bên cạnh bàn, hắn ngồi xuống.
Những người khác quan sát Giang Lan, muốn biết sư huynh Đệ Cửu Phong có thể thành công được hay không?
Tu vi cao như thế, chắc có thể thành công được nhỉ?
Nhưng hình như điều này không liên quan gì đến tu vi cả.
Bọn họ cũng không hiểu.
Sau khi Giang Lan ngồi xuống, ly trà khôi phục lại như cũ, nước trà bên trong cũng biến mất.
Soạt.
Chén trà lại được rót vào lần nữa.
- Uống đi.
Ông chủ khách điếm nhìn Giang Lan, nói.
Hắn cũng rất tò mò, không biết Giang Lan có thể thể uống hết hay không?
Giang Lan rất ưu tú, hắn có thể cảm giác được.
Đúng là vô cùng ưu tú, nếu đây là đệ tử của hắn, mỗi ngày hắn có thể kê cao gối mà ngủ.
Tên Mạc Chính Đông kia thật may mắn.
Giang Lan trả lời một tiếng, sau đó nhìn về chén trà trên bàn.
Hắn không suy nghĩ nhiều, cũng chẳng có cảm giác gì.
Chỉ là tự mình cầm chén trà klene.
Đây là điều mà tất cả mọi người sẽ làm.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn nhấc chén trà lên, Giang Lan cảm giác trong đầu có vô số chuyện ngắn lóe qua.
Là thời gian sống trên Đệ Cửu Phong khi bế quan.
Dường như một số chuyện làm cho mình vui vẻ hay sợ hãi sẽ trở nên rất rõ ràng.
Ví dụ như nguy cơ lúc đối mặt với kẻ địch.
Nhưng dù bị phóng đại rõ ràng thế nào đi nữa, hắn cũng bình tĩnh nhìn.
Cảnh xử lý trên núi, chiến Mâu Hưu, xem lễ Dao Trì.
Từng cảnh một xuất hiện.
Làm cho Giang Lan cảm thấy ngoài ý muốn là lúc xem lễ Dao Trì, Ngao Long Vũ cực kỳ rõ ràng, giống như một luồng ánh sáng muốn ảnh hưởng đến hắn.
Đại khái là vì xinh đẹp.
Hoặc nói cách khác, nàng là người xinh đẹp nhất trong số những người hắn quen biết. Ừm, sư tỷ và sư muội mà hắn từng gặp, tổng cộng có ba người.
Ngao Long Vũ xinh đẹp nhất, xác xuất không tính thấp.
Sau đó Giang Lan luôn nhìn đến chuyện xảy ra vào chục năm về trước, cũng nhìn thấy chuyện trước mấy trăm năm.
Rất yếu ớt, không phải đang bế quan thì cũng đang dọn dẹp Đệ Cửu Phong. Ngẫu nhiên giải quyết những phiền toái.
Hình ảnh lùi về lúc hắn mới vào Côn Luân, sư phụ bảo hắn quỳ xuống, nhận làm đệ tử thân truyền.
Lúc này, Giang Lan rất vui vẻ.
Không phải vì được trở thành đệ tử thân truyền, mà chính là cảm giác khó hiểu kia.
Giống như là vì sư phụ bảo hắn mua rượu, sau đó bảo hắn quỳ xuống hiếu kính.
Hắn không hề ghét loại cảm giác này.
Bây giờ bị phóng đại lên, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
Lúc này, ông chủ khách điếm nhìn Giang Lan, nhưng chén trà trong tay hắn không hề thay đổi chút nào.
Trí nhớ lùi về phía trước, về đến chuyện hắn kích hoạt hệ thống, đây là một chuyện rất vui mừng, nhưng để hắn gặp được hệ thống thì càng tỉnh táo hơn.
Nên lần vui mừng này không ảnh hưởng được đến hắn.
Hình ảnh tiếp tục tua ngược, gần như cả một đời của hắn được chiếu lại.
Thậm chí cả chuyện kiếp trước cũng có.
Thời gian đảo ngược, dường như bên tai hắn vang lên từng giọng nói quen thuộc.
- Giang Lan, ngày mai khai giảng rồi.
Nghe được giọng nói này, Giang Lan rất cảm khái, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh như trước, dường như hắn quay về đến lúc đó.
Dường như ngày mai phải đến trường.
Nghĩ rất lâu rồi, đi khai giảng là một chuyện rất đáng để mong chờ.
Rất nhanh, giọng nói quen thuộc kia lại vang lên lần nữa.
- Ngươi đã làm bài tập nghỉ hè chưa?
Trong chớp mắt, tay Giang Lan run nhẹ.
Nước trà suýt chút nữa bị tràn ra.
Trái tim những người đang nhìn cũng rung lên, bọn họ còn nghĩ Giang Lan sẽ thất bại.
Ông chủ khách điếm nhìn Giang Lan, cảm thấy ngoài ý muốn, vậy mà chỉ bị run một cái.
Nếu như nhớ lại, rất khó khống chế.
Người cao minh có tính cách không đa nghi, ít nhiều sẽ có sức miễn dịch với trà.
Nhưng nếu bị ảnh hưởng thành công, dù cảnh giác đến thế nào cũng không có tác dụng.
- Gặp được chuyện gì làm hắn run tay?
Ông chủ khách điếm hơi tò mò.
Lúc này, Giang Lan đã nhớ lại xong cả đời hắn.
Hắn nhìn đến trận bóng cuối cùng không thể thắng, thấy được đồ vật thèm ăn nhưng bị người khác mua mất suất cuối cùng, cũng thấy được cuộc thi quan trọng kia nhưng không làm tốt được, nhớ đến lúc tốt nghiệp không kịp nói hai tiếng tạm biệt với bạn bè.
Cũng nhìn đến những chuyện còn bé, không thay đổi, cũng là khoảng thời gian đẹp nhất.
Xem hết mọi thứ, Giang Lan thanh tỉnh lại, cuối cùng hắn nhìn thấy chén trà trong tay vẫn chưa bị tràn ra.
Cảm giác xúc động.
Kiếp trước hắn không có tiếc nuối gì quá nhiều, chỉ có chút long đong.
Còn kiếp này cũng chẳng nuối tiếc gì, nhưng có lẽ càng thêm vất vả.
Nhưng mà hắn có thể vượt qua.
Sau đó, Giang Lan giơ tay lên, uống hết nước trà trong chén.
Nước trà vào miệng hơi đắng chát, cuối cùng hơi ngọt.
Trong chớp nhoáng này, tâm linh hắn phúc chí, vạn tượng đổi mới.
Một tia minh ngộ xuất hiện trong đầu.
Lóe lên trong chớp mắt, kéo dài ngàn năm.
Một chút sự vật thoáng qua, nhưng thời gian thương hải tang điền còn mãi.
Tất cả mọi người nhìn thấy Giang Lan uống xong chén trà, bọn họ không biết Giang Lan đã trải qua những gì, nhưng có thể uống xong chén trà này, ai cũng cảm giác ngoài ý muốn.
Nhưng rất nhanh, còn chuyện ngoài ý muốn hơn nữa xảy ra.
Bọn họ cảm giác xung quanh trở nên yên tĩnh.
Sau đó bọn họ bị sự yên tĩnh này ảnh hưởng.
Mỗi người đều nhìn thấy quá khứ của mình.
Cảm giác hiểu ra trào dâng trong lòng.
Tâm linh phúc chí, đốn ngộ tại chỗ.
. . .
Tiểu Vũ đi một đường về phía quán rượu, nàng muốn đi xem thử Giang Lan có ở trong khách điếm không.
Nhưng đi đến giữa đường, nàng nghe được tiếng Long ngâm ở trên Côn Luân.
Tiểu Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn.
- Chuyện gì xảy ra?
Nàng nghe hiểu tiếng Long ngâm kia, giống như đang nói:
- Các ngươi đang cả gan làm loạn!
Mà sau tiếng Long ngâm kia, một ánh kiếm lóe lên trên Côn Luân.
Lực lượng cường đại làm trời rung đất chuyển.
- Đám nhau sao?
Tiểu Vũ kinh hãi, nàng không ngờ được rằng hai bên sẽ đánh nhau.
Lập tức, một tiếng Long ngâm vang lên, như nói:
- Ngươi dám giết ta?
Có vẻ rất tức giận.
Sau đó không có tiếng vang nữa.
Tiểu Vũ nhìn về phía Côn Luân, cảm thấy không hiểu nổi.
Nàng hơi nóng lòng, nhưng lại không thể đến gần.
Cuối cùng, Tiểu Vũ quyết định trả đồ vật lại, sau đó lại quay về xem thử có thể hỏi ra chuyện gì không.
Nàng đi thẳng về phía quán rượu Cựu Tửu.
Rất nhanh, nàng đi đến trước cửa khách điếm, nhưng khi đi vào thì hơi ngạc nhiên.
Bên trong có khí tức ngộ đạo.
Có chín người.
Đứng giữa là một nam tử uống trà.
Hắn vẫn duy trì động tác uống, cứ như một pho tượng.
Đó chính là Giang Lan mà Tiểu Vũ muốn tìm.
- Tiểu tiên tử muốn thử một chút không?
Ông chủ khách điếm đi ra ngoài, nhìn Tiểu Vũ hỏi.