Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 108: Làm cách nào nói với giang lan rằng hắn có một vị hôn thê?

Chương Trước Chương Tiếp

Đối mặt với lời hỏi thăm, Mạc Chính Đông thở dài.

Chuyện này rất lớn, cũng rất phiền phức.

Nếu như không bắt buộc, hắn không muốn đồ đệ của mình bị cuốn vào trong đó.

Đối với Giang Lan mà nói, áp lực không nhỏ.

- Đúng là ta bồi dưỡng Giang Lan thành người thừa kế của Đệ Cửu Phong, hoặc nói cách khác thì hắn là người thích hợp nhất mà ta từng gặp. Nhiều năm qua, không ai có thể làm được như hắn.

Mạc Chinh Đông nhìn những người khác, tiếp tục mở miệng.

- Nhưng nếu không có thực lực, Long Tộc rất khó mà đồng ý. Hơn nữa thần nữ còn nhỏ.

- Đúng vậy, Long Vũ quá nhỏ, đừng xem nàng như mười tám mười chín, tính theo tuổi của Long Tộc, nàng còn chưa thành niên.

Trúc Thanh tiên tử mở miệng nói.

Ở đây, không ai hiểu rõ Ngao Long Vũ hơn nàng.

Dù sao nàng cũng chứng kiến Tiểu Vũ lớn lên.

- Quan hệ thông gia không có nghĩa là thành hôn.

Phong Nhất Tiếu mở miệng nói.

- Chúng ta muốn là một cái lí do đầy đủ. Để nhúng tay vào hướng đi của thần nữ.

- Nhưng không thành hôn ước thì không đủ.

Liễu Cảnh Đệ Nhị Phong nói.

- Đúng là không đầy đủ, nhưng vũng tốt hơn là chẳng có gì.

Diệu Nguyệt tiên tử Đệ Ngũ Phong, mở miệng nói.

- Cứ định ra hôn ước trước. Với hình thức đính hôn. Thần nữ còn nhỏ, nếu thành hôn thì chờ thần nữ trưởng thành đã rồi làm. Mà người thừa kế Đệ Cửu Phong, trước mắt không cần vội vàng thành Tiên. Người có thiên phú cao hơn, cũng không có khả năng tiến giai nhanh hơn thần nữ được. Vì thế, không có có đủ thực lực, cũng không phải là vấn đề. Nếu như Long Tộc phải chờ người thừa kế Đệ Cửu Phong thành tiên, vậy thì chờ thành tiên cũng được. Trong mấy trăm năm, vẫn có cơ hội.

- Còn phải xác định rõ ràng, đối tượng thành hôn là người thừa kế Đệ Cửu Phong, hay là Giang Lan.

Tửu Trung Thiên hỏi.

Đúng vậy, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

- Long tộc không ngốc, chắc chắn bọn họ muốn cột vào trên thân người, mà không phải cột vào Đệ Cửu Phong.

Trúc Thanh tiên tử mở miệng nói.

Đối với điểm này, bọn họ không tranh thủ được.

Nhưng những điều trên đã đủ đối với bọn họ.

- Cứ như vậy?

Phong Nhất Tiếu nhìn tất cả mọi người, nói.

- Giang Lan Đệ Cửu Phong, là người thừa kế phong chủ, đặt ra hôn ước cùng với nữ thần Dao Trì, công chúa Ngao Long Vũ của Long Tộc.

- Có người phản đối không?

- Liễu Cảnh Đệ Nhị Phong nhìn về phía những người khác.

Lúc này không có ai nói chuyện.

Trúc Thanh tiên tử cũng không thể nói cái gì.

Quyết định của những người trong cuộc cũng không có khả năng theo ý nghĩ của mình.

Dù sao việc này liên quan đến tương lai của Côn Luân. Thân là đệ tử Côn Luân, không có quyền lựa chọn.

- Vậy thì quyết định như thế, ta và Diệu Nguyệt sư muội đi đàm phán.

Phong Nhất Tiếu nói.

- Để Tửu Trung Thiên đi cùng.

Liễu Cảnh Đệ Nhị Phong mở miệng nói.

Tất nhiên Tửu Trung Thiên không có vấn đề, hắn cũng biết mình phải làm.

Những người khác cũng không nói gì.

Chuyện này rất lớn, liên quan đến cả Côn Luân, cũng liên quan đến quan hệ giữa Côn Luân và Long Tộc.

Không đồng ý thì chắc chắn sẽ đánh, nói gần cũng có thể có có tranh chấp.

Tóm lại, nói đến chuyện này, chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Trước khi cuộc họp kết thúc, Diệu Nguyệt tiên tử Đệ Ngũ Phong nhìn về phía Mạc Chính Đông.

- Bên sư huynh không có vấn đề chứ?

Hỏi là về Giang Lan.

- Không có vấn đề gì.

Mạc Chính Đông nói thẳng.

Hắn hiểu rất rõ Giang Lan là người thế nào.

Dù Giang Lan không muốn đồng ý, nhưng vẫn sẽ đồng ý.

Nhưng chắc chắn sẽ có áp lực không nhỏ.

Điều gắn lo lắng chính là, Giang Lan có hay không càng thêm quái gở.

Nhưng nói với Giang Lan thế nào, hắn cũng không biết, đến lúc đó lại xem sao.

- Sư muội thì sao?

Diệu Nguyệt nhìn về phía Trúc Thanh tiên tử.

- Ta xem tình huống rồi nói với Long Vũ, mặc dù nàng rất hiếu thắng, nhưng rất nghe lời.

Trúc Thanh tiên tử nói.

Long Vũ đúng là rất nghe lời, nhưng tính cách không thích người lạ cho lắm.

Có cảm giác từ chối người khác ở ngoài ngàn dặm.

Chuyện hôn ước sẽ làm cho nàng rất thương tâm, nhưng vẫn sẽ yên lặng tiếp nhận.

- Vậy chúng ta sẽ phụ trách nói tiếp chuyện này.

Diệu Nguyệt tiên tử Đệ Ngũ Phong nói.

. . .

. . .

Trên đường lên Côn Luân, một thiếu nữ nhìn về phía Đệ Cửu Phong, trong ánh mắt có chút khó có thể tin.

Ba mươi năm.

Ròng rã ba mươi năm trôi qua vẫn không nhìn thấy người phía trên xuống.

- Người thật sự có thể sống một mình ba mươi năm trên núi sao? Dưới núi có nhiều người như vậy, không xuống nhìn thử?

Tiểu Vũ cảm giác khó có thể tin.

Nàng đợi Giang Lan ba mươi năm.

Vẫn muốn trả đồ vật thiếu nợ đối phương lại.

Nhưng đã ba mươi năm, nàng vẫn chưa thấy Giang Lan ra khỏi Đệ Cửu Phong.

Nếu đi lên cũng không quá thích hợp.

Vì thế nên nàng thường xuyên xuống đây chờ, một lần chờ ròng rã ba mươi năm.

Vốn dĩ nàng định cho đối phương một cái pháp bảo ghi chép, một bản công pháp, cộng thêm một cái thuật pháp.

Đáng tiếc là không thể đưa ra được.

- Nghe nói khách điếm bên ngoài thiếu người?

Bỗng nhiên có giọng nói vang đến bên tai Tiểu Vũ.

Nàng cũng không có hứng thú nghe.

Nhưng không ngăn nổi tiếng nói.

Là hai người, một nam một nữ vừa đi vừa nói chuyện.

- Ừm, khách điếm này rất lợi hại, nghe nói lần này thiếu người, kinh động đến cả chín ngọn núi trên Côn Luân. Mỗi một ngọn núi đều phái ra đệ tử kém nhất đến để cho ông chủ khách điếm chọn.

- Kém nhất? Vậy thì thật đúng là vất vả. Vốn dĩ tu vi đã kém, còn phải chậm trễ thời gian tu luyện.

- Cũng không thể để cho đệ tử ưu tú nhất đi chứ?

Hai người cười cười nói nói, rời khỏi con đường này.

Tiểu Vũ nhìn về phía hai người kia rời đi. Sau đó đi ra ngoài Côn Luân.

Đệ tử chín ngọn núi đều đi, vậy chẳng phải nói có khả năng Đệ Cửu Phong cũng đi?

Dù sao Đệ Cửu Phong chỉ có một người đệ tử.

Không nghĩ nhiều nữa, Tiểu Vũ đi ra khỏi Côn Luân.

. . .

. . .

Lúc này Giang Lan đang nhìn những người khác uống trà.

Hoặc là nói nhìn những người khác phỏng vấn.

Hắn nhìn đến người thứ tám.

Tất cả bảy người trước đều thất bại, ban đầu cứ nghĩ họ gặp được cái gì đáng sợ.

Dù sao Đệ Ngũ Phong Trịnh Tích có vẻ khủng hoảng.

Vì vậy, có lẽ đã gặp phải chuyện gì rất kinh khủng.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã nhanh chóng phát hiện ra là không phải.

Vì người thứ hai khóc.

Người thứ ba cười.

Người thứ tư choáng váng.

Người thứ năm tức giận đập bàn.

Tóm lại là mỗi người không giống nhau.

Nhưng một đám lấy lại tinh thần, không hề nói bản thân đã gặp cái gì.

Bọn họ chỉ cúi đầu, yên tĩnh đứng bên cạnh chờ người phía sau nếm thử.

Bọn họ đều thất bại, nên rất muốn biết đến cuối có ai thành công được không?

Bảy người trước không thành công, bây giờ đến người thứ tám.

Nếu người thứ tám cũng bị loại, vậy thì nơi này không tuyển đủ người rồi..

Dù sao cũng chỉ có người cuối cùng thôi.

Thật ra Giang Lan rất ngạc nhiên, hình như đây không phải đang khảo nghiệm tính cách.

Những người này đều làm ra một hành động đặc biệt.

Bọn họ rất xấu hổ, nhưng không cảm thấy bất thường.

Điều này rất kỳ quái, nếu như nhìn thấy ảo giác, vậy thì không nên có loại phản ứng này.

Bọn họ không có gì muốn hỏi về những thứ mà mình nhìn thấy.

Vì dụ như người cười kia, chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi.

Nhưng ý cười hoàn toàn không biến mất.

Thế nên hắn đúng là gặp được chuyện tốt nào đó.

Lúc này, đệ tử cầm chén trà bỗng nhiên đứng lên.

Tất cả mọi người không hiểu, sau đó bọn họ nhìn thấy người thứ tám chậm rãi đổ chén trà đi, sau đó nói.

- Rượu này, kính tiền bối.

Giang Lan.

- . . . .

Tất cả mọi người xôn xao, hành động bất thình lình này có chút kinh hãi thế tục.

Ngay cả bản thân ông chủ khách điếm cũng ngây ngẩn cả người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)