Long tộc đến Côn Luân cũng không gây phản ứng gì quá mức.
Ít nhất khi Giang Lan đi trên đường thì không hề cảm giác được.
Hắn thấy Long Tộc đi vào Côn Luân.
Không có âm thanh gì khác thường.
Lần trước, Thiên Nhân Tộc đến Côn Luân, hắn nghe được nhiều lời ra tiếng vào.
- Khí thế lớn hơn so với Thiên Nhân Tộc, nhưng không nói nhiều bằng đối phương.
Loại tình huống này, rõ ràng khó chơi hơn Thiên Nhân Tộc.
Nhưng đây là chuyện của cấp bậc sư phụ hắn, đừng nói đến một Kim Đan viên mãn như hắn, dù hắn nói ra tu vi thật sự, cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa, sư phụ còn rất quan tâm hắn.
Dù sao hắn cũng là đệ tử thân truyền duy nhất trên Đệ Cửu Phong.
Nhiều lắm là người có sức cạnh tranh vị trí phong chủ Đệ Cửu Phong mạnh nhất.
Giang Lan ngoan ngoãn đi trên đường.
Có thể đi được thì không cần thiết bay.
Nếu vừa rồi hắn bay lên, có lẽ sẽ đối mặt với Long Tộc ở vị trí gần, như thế thì rất khó chịu.
Lỡ may đối phương thấy ngứa mắt thì phiền phức.
Mất một chút thời gian. Giang Lan đi đến khách điếm Cựu Tửu.
Ngược lại lần này bên trong không vắng tanh như trước.
Lúc hắn đi vào, có bảy, tám người đang đứng ở đó.
Năm người nam, ba nữ.
Tuổi không lớn lắm, tu vi không cao.
Trúc Cơ sơ kỳ.
Có một nửa là Luyện Khí viên mãn.
Lúc Giang Lan đến, tám người kia quay đầu lại nhìn.
Nhưng chỉ liếc qua, bọn họ đã biết tu vi của Giang Lan rất cao, ít nhất là cao hơn bọn họ rất nhiều.
Nhìn y phục cũng biết đây là một sư huynh.
Nhưng bọn hắn cũng không biết vị sư huynh này đến để làm gì.
Giang Lan nhìn thấy những người này thì có suy đoán, nhưng hắn không nói nhiều, quay đầu tìm ông chủ.
Tám người kia nhường đường.
- Ồ?
Lúc này, ông chủ quán rượu đi ra, hắn nhìn Giang Lan, nói.
- Xem ra người đã đến đông đủ, không tính là trễ.
Giang Lan nhanh chóng cúi đầu hành lễ, bày tỏ sự áy náy.
Hắn không biết mình đến trễ mất.
Sư phụ không nói, đại khái ông chủ cũng không nói.
Nghe ông chủ nói vậy, tám người còn lại tính toán, biết người này là sư huynh Đệ Cửu Phong.
Đối với bọn họ, Đệ Cửu Phong cực kỳ thần bí.
Nghe nói rất lâu rồi không thu đệ tử.
Bởi vì không nhận được.
Nếu đệ tử tầm thường lên Đệ Cửu Phong thì sẽ có tâm ma xuất hiện.
Đệ Cửu Phong có đệ tử hay không, bọn họ cũng không chắc chắn.
Nghe nói có, nhưng chưa bao giờ thấy, cũng có thể là không có.
Hôm nay gặp được người thật.
- Đến đây đi, vừa đúng lúc khảo nghiệm chung.
Ông chủ nói với Giang Lan.
Giang Lan đi đến.
Ông chủ ngồi bên cạnh bàn, cầm một bình trà và một ly trà trong tay.
Hắn đặt cái ly ở phía đối diện.
- Thứ tự theo vị trí trước sau. Người thứ nhất là ai?
Ông chủ nhìn chín người.
Mặc dù có chút già nua, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Giang Lan là người cuối cùng, nên hắn không biết ai đ đầu.
Những người khác nhìn nhau, sau đó một vị tiên tử mở miệng nói.
- Khi ta đến không thấy những người khác, có lẽ là ta.
Nàng cũng không biết người đầu tiên là tốt hay là xấu nữa.
Đến nơi này chạy chân sai vặt, ngược lại bọn họ cũng chẳng cảm thấy tốt.
Đến mức xấu, đại khái cũng không đến mức, dù sao chỉ làm thời vụ, mà cũng có thời gian để tu luyện.
Đương nhiên, cũng có người không muốn đến.
Dù sao cũng đều yếu.
Chuyện tốt sao đến lượt bọn họ được?
- Ngồi xuống đi.
Ông chủ nhìn tiểu tiên nữ này, nhẹ giọng nói.
- Vãn bối là Trịnh Tích của Đệ Ngũ Phong, quấy rầy tiền bối rồi.
Hành lễ xong, nàng ngồi xuống.
Nàng hơi câu nệ, vì không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.
Giang Lan đứng phía sau nhìn, cảm giác như đang phỏng vấn.
Ông chủ khách điếm đang tuyển người.
- Nói rõ trước, nếu ngồi xuống thì có ý nghĩa đồng ý đi vào khách điếm giúp việc. Đương nhiên, không phải có nghĩa được tuyển chọn. Khách điếm chỉ cần hai người, không cần nhiều. Hiểu chứ?
Ông chủ nhìn chín người, nói.
Mấy người Giang Lan gật đầu.
Điều này có nghĩa nếu người trước được chọn thì người sau sẽ không có khả năng.
- Hai người? Ta ở vị trí cuối cùng, xem ra không chắc là phải thi.
Giang Lan suy nghĩ trong lòng.
Hắn cũng không thèm quan tâm, dù chuyện thế nào đi nữa, đối với hắn mà nói, không khác nhau quá nhiều.
- Nếu đã hiểu vậy thì nói về điều kiện đi.
Lúc này, ông chủ nghiêng ấm trà, đổ nửa ly trà.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về phía ly trà kia.
Không biết đây có phải trọng điểm hat không.
Sau đó bọn họ thấy ông chủ vươn tay, đưa chén trà đến trước mặt Trịnh Tích tiên tử.
- Có thể uống hết chén trà này, xem như có tư cách.
Ông chủ nhìn tiên tử Đệ Ngũ Phong, nói khẽ.
Nghe được điều kiện này, tất cả mọi người sững sờ.
Đây là gì thế?
Lựa chọn sao?
Chỉ cần hai người muốn thì có thể đến đây làm thuê được?
Nếu như không muốn, tất nhiên sẽ bị đào thải.
Vậy thì quay về cũng sẽ không bị nói gì.
Giang Lan nhìn trà trên bàn, hơi tò mò.
Hắn không nhìn ra ly trà này có gì đặc biệt.
- Chỉ là lựa chọn đơn giản sao? Có lẽ không phải, vậy thì tùy ý chọn là được rồi, cần gì làm nhiều thứ phiền phức như vậy?
Giang Lan suy nghĩ.
Hắn đứng phía sau nhìn.
Muốn xem sau khi sư muội Đệ Ngũ Phong uống trà xong thì có phản ứng gì.
Lúc này, Trịnh Tích nhìn ly trà trước mặt, thật ra nàng cũng không hiểu.
Không muốn đã không đến, dù là lựa chọn bình thường, nàng cũng chọn ở lại.
- Vậy vãn bối không khách khí nữa.
Trịnh Tích khiêm tốn mở miệng.
Sau khi thấy ông chủ khách điếm gật đầu, nàng mới cầm lấy chén trà.
Tất cả mọi người nhìn nàng, giống như đang xem thử có chuyện gì xảy ra không?
Bọn họ thấy Trịnh Tích cầm ly lên, nhưng nửa chừng lại ngừng.
Điều này làm rất nhiều người tò mò, Giang Lan nhìn thấy thì nhăn mặt.
Quả nhiên, muốn uống trà được cũng không đơn giản.
Hắn cảm giác tâm thần của đối phương xuất hiện sự thay đổi, dường như đang gặp cái gì đó.
Loảng xoảng!
Chén trà trực tiếp rơi khỏi tay Trịnh Tích.
Sau đó nàng che ngực, khó thở, trong mắt có sự hoảng sợ.
Cảnh này làm cho tất cả mọi người giật mình.
Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ cảm thấy Trịnh Tích không cầm chắc, nên chén trà bị rơi mất.
Sau đó cả người cảm thấy không thoải mái.
Giang Lan có thể cảm giác được gì đó, nhưng hắn không chắc chắn đối phương thấy được cái gì.
Có liên quan đến tính cách sao?
Nếu như vậy, vậy thì loại khảo nghiệm này không có ích lợi gì đối với hắn.
Quá bình thường.
Nhưng ông chủ rất giỏi về phương diện này, tâm thần của hắn bị kéo vào trong khách điếm này mấy lần rồi.
Hoàn toàn không có sức chống cự.
- Xem ra đã thất bại.
Ông chủ nhìn Trịnh Tích, nói.
- Quấy rầy tiền bối.
Trịnh Tích đứng lên, nói nhỏ, nàng còn chưa khôi phục lại.
Nàng bị loại, nhưng không hề rời đi, Trịnh Tích muốn nhìn những người khác có thể thành công được hay không.
- Vị tiếp theo.
Lúc này, một nam tử ngồi xuống.
Hắn cảm giác khẩn trương, cũng muốn xem thử chén trà này có gì khác thường không.
. . .
. . .
Đại điện Côn Luân.
Có bảy người ở đại điện, sắc mặt không phải rất tốt.
Bảy người này gần như có thể đại diện cho toàn bộ Côn Luân.
Mỗi người đều là phong chủ.
Chấp chưởng một chỗ.
Chưởng giáo không ở đây, cho dù là trưởng lão, cũng không có cách nào thay đổi quyết định của của bọn họ.
- Người Long Tộc đúng là quá đáng, chỉ vài câu đã muốn thần nữ quay về với bọn họ? Đúng là quá đáng.
Có người mở miệng trước, giọng điệu hơi trầm thấp.