Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 105: Vậy thì để thiên nhân tộc biến mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng nổ lớn vang lên.

Cơ thể rách nát của Phong Tích bị đánh bay sang một bên.

Ngay giây phút sống còn, hắn tránh thoát được một xíu.

Nhưng cuối cùng không thể né tránh công kích trí mạng.

Bây giờ Phong Tích ngã trên mặt đất, hấp hối, hắn nhìn Giang Lan, cảm giác không thể tin được.

Rõ ràng hắn mới là thợ săn, vì sao lại biến thành con mồi?

Là do hắn quá tự tin sao?

Giang Lan đi đến bên người Phong Tích, dù giá nào thì Phong Tích cũng phải chết, hắn cũng cần bổ một thêm đao.

Bảo đảm đối phương hoàn toàn chết đi.

Nếu không phải vậy, người đối diện với nguy cơ chính là hắn.

Lão giả bên cạnh đã bỏ chạy với tốc độ rất nhanh.

Giang Lan cũng không để cho đối phương trốn, hắn lấy Khổn Tiên Thằng ra.

Chỉ trong vòng mấy cái hít thở, Giang Lan đã cảm giác được, đối phương đã bị trói lại.

- Ngươi, ngươi không lo lắng sao?

Phong Tích nhìn Giang Lan, hắn không cam lòng.

- Nếu Thiên Nhân Tộc không muốn ta sống, vậy cách tốt nhất không phải là hợp tác với ngươi.

Giang Lan bình tĩnh nói.

- Vậy thì ngươi muốn làm thế nào?

Khí tức sinh mệnh sắp đứt, nhưng Phong Tích vẫn cố hỏi.

Hắn rất muốn biết, Giang Lan muốn làm thế nào.

Đương nhiên, cũng vì kéo dài thời gian.

Để Trình Tán trốn xa một chút.

Nếu Trình Tán chạy thoát thành công, đối Giang Lan mà nói, chắc chắn là phiền toái cực lớn.

Thậm chí trên con đường, hắn cũng có người làm bạn.

Nhưng câu nói tiếp theo của Giang Lan, lại làm cho trong đầu của hắn nhấc lên sóng to gió lớn.

Giọng nói của Giang Lan rất bình thản, cũng có chút lạnh lùng.

- Đường phía dưới quá lạnh, lại tối. Đi một mình quá cô độc. Ta đưa bọn hắn xuống đi cùng với ngươi. Ngươi. . . Đợi bọn họ một chút.

Phong Tích nhìn Giang Lan, mở to mắt, cảm thấy người này đang nói những lời điên cuồng.

Thật là điên rồ.

Ầm!

Giang Lan không cho Phong Tích có cơ hội mở miệng.

Hắn cần phải đi giải quyết kẻ đang bỏ trốn kia.

Thiên Lang tộc.

Trong ký ức của hắn cũng có.

Lúc trước hắn cũng từng giết một con sói.

Xem ra vô hình đã tạo ra không ít kẻ địch.

Nhưng… Có Nhất Diệp Chướng Mục, hắn không quan tâm những thứ này.

Đúng là bên ngoài rất nguy hiểm, hắn vẫn nên trốn trên Đệ Cửu Phong đánh dấu, tu luyện thì an toàn hơn nhiều.

Chờ đến lúc hắn thành Tiên, dù đối mặt với những người này thì cũng thong dong hơn rất nhiều.

Đi ra ngoài cũng có năng lực bảo vệ mình.

Giang Lan biến mất ngay tại chỗ, hắn vận chuyển Thiên Hành Cửu Bộ đến cực hạn.

Rất nhanh đã biến mất ở biên giới rừng cây.

Nơi này là biên giới phong bế không gian.

Ở biên giới có một lỗ hỏng, là do Trình Tán đạo nhân mở ra cho mình.

Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, lúc sắp ra, Trình Tán bị Khổn Tiên Thằng trói lại.

Cả người mất thăng bằng, ngã trên mặt đất.

Mặc dù Khổn Tiên Thằng này không phải chính phẩm, nhưng đối với một người còn chưa đến cả Nhân Tiên, nó không khác gì với chính phẩm.

Đánh chính diện có khả năng thất bại, nhưng nếu đối phương chạy trốn thì rất dễ dàng thành công.

Tiếc là không trói được Tiên Nhân lâu.

Giang Lan nhìn người này, không nói gì.

Đối phương cũng không cầu xin tha thứ.

- Lão phu muốn hỏi một vấn đề.

Trình Tán mở miệng nói.

Hắn biết mình chắc chắn phải chết, dù nói gì đi nữa, đối phương cũng sẽ không tha cho hắn.

Đó là kinh nghiệm sống nhiều năm nói hắn biết.

Bởi vì, nếu mình là đối phương, cũng sẽ không giữ lại người sống.

- Vấn đề gì?

Giang Lan đứng bên cạnh Trình Tán, hỏi.

- Ngươi lại gần một chút, ta lo lắng có tai vách mạch rừng.

Trình Tán nói với Giang Lan.

Giang Lan ngồi xổm xuống.

Còn một khoảng cách.

Nhưng hắn không ngờ rằng.

Tay của Giang Lan đã bịt miệng của hắn.

- Nếu lo lắng tai vách mạch rừng, vậy thì không cần nói.

Giọng của Giang Lan có chút trầm thấp, không có tâm tình trộn lẫn ở trong đó.

Trình Tán vùng vẫy vài cái, muốn mở miệng.

Chỉ cần đến gần một chút xíu, là hắn có thể có khả năng sống tiếp khả rồi.

Không cam lòng.

Ầm!

Trong tuyệt vọng, Trình Tán bị Giang Lan bóp nát.

Đợi sương máu bay lên, Giang Lan mới đứng dậy rời đi.

Đi ra từ lỗ hổng.

Sau khi hắn rời đi, rừng cây lại bị đóng lại lần nữa.

Giang Lan không quan tâm, hắn luôn mở Nhất Diệp Chướng Mục, dù chuyện ở đây bị phát hiện, cũng sẽ không có ai biết là do hắn làm.

Dù là tính toán cũng không tính được.

Hơn nữa nơi này còn khá xa Côn Luân.

Dù sao đã đến gần rừng cây Băng Thiền.

Trở về cũng phải tốn một chút thời gian.

- Xem như chuyện này đã qua một thời gian, nhưng Thiên Nhân Tộc vẫn còn đó. Chờ từ khách điếm quay về, trong thời gian ngắn không nên ra ngoài nữa.

Vẫn là ở Đệ Cửu Phong an toàn nhất.

Nhưng vẫn nên dùng công pháp giảm bớt sự tồn tại.

Dù Thiên Nhân Tộc phái gian tế đến, vẫn không tìm thấy được hắn.

- Thiên Nhân Tộc không chịu bỏ qua cho ta, xem ra phải tính trước.

Tương lai, hắn phải ra ngoài độ kiếp.

Nếu bị chú ý, không phải là chuyện tốt.

Cũng không biết hắn phải trốn tránh đến khi nào, mới có thể vô địch ở Đại Hoang.

Nói đến vô địch thì trước mắt vẫn còn quá xa xôi, việc bây giờ cần phải làm là thành Tiên.

Nếu như không thành Tiên được, vậy những ý nghĩ này đều là viển vông.

Đồ vật trước mắt hắn đánh dấu có được, không có một vật nào có thể giúp hắn thành Tiên.

Nếu như cuối cùng vẫn không xuất hiện, hắn phải đi những nơi còn lại ở Côn Luân.

Ví dụ như bí cảnh còn lại trên Côn Luân, và phía trên Dao Trì.

. . .

Giang Lan đi trên đường lớn, hắn muốn đi khách điếm nhận lời mời.

Đối với trận chiến đấu trước đó, hắn cần chỉnh sửa lại một chút, Giang Lan cảm thấy sau này hắn cần phải cẩn thận hơn.

Có một số việc đừng tò mò.

Ví dụ như lúc cuối, nếu như hắn nhịn không được, không sau đó sẽ phải đối mặt cái gì.

Còn lời của Phong Tích.

Đúng là có chút đạo lý, nhưng hắn không có khả năng tin một người muốn giết mình được.

Làm như vậy, lúc nào cũng có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Thiên Nhân Tộc phiền phức, nhưng chỉ cần hắn đủ mạnh, quyền đủ cứng.

Đến lúc đó thì không phải là nhìn Thiên Nhân Tộc có thể chịu được hắn tồn tại không, mà phải xem hắn có buông tha cho bọn họ không.

Nhưng có thể biết được, Thiên Nhân Tộc biết Mâu Hưu cũng đã chết, nhưng không ai cảm thấy là do hắn làm.

Sau đó, Giang Lan không nghĩ nhiều những thứ này nữa, tiếp theo hắn phải nỗ lực tăng cao tu vi, đến lúc đó lại nghĩ cách thành tiên.

Phiền phức lớn nhất trong thời gian này là nhận lời mời làm nhân viên tạm thời.

Thất bại ngược lại là chuyện tốt, có thể đi về bế quan, thành công, không biết còn phải hoãn lại bao nhiêu thời gian.

Nhưng chắc chắn có thể nhận được chỗ tốt không ít.

Cứ thuận theo tự nhiên là được.

Dù như thế đi nữa, cũng không tính là kém.

Ngao!

Giang Lan đi trên đường, đột nhiên giật mình.

Một tiếng long ngâm rung trời.

Là từ trên trời truyền xuống.

- Long tộc?

Giang Lan nhìn lên bầu trời, hắn phát hiện trên đó có một một Cự Long màu xanh đang bay về phía Côn Luân.

Chỉ mới nhìn thôi đã cảm nhận được là uy áp kinh khủng.

Con Rồng này rất mạnh.

Uy thế của Long Tộc, không thể khinh thường.

- Đến thật rồi, nhưng chỉ có một con đến, có lẽ không phải đến khai chiến.

Lúc hắn đi ra, nghe được có người đang thảo luận chuyện về Long Tộc.

Đối với chuyện Long tộc đến, Giang Lan không quan tâm nhiều.

Đây là chuyện của cao tầng.

Nếu như đến khiêu chiến, cũng không đến lượt hắn ra tay.

Dù có đi nữa, hắn trực tiếp nhận thua là được, hoàn toàn không thể đánh lại Long tộc.

Trừ phi gặp được ấu long như Ngao Long Vũ.

Nhưng đã ba mươi năm trôi qua, trong tranh Thần Nữ, Ngao Long Vũ đã lớn lên không ít.

Đại khái là vì nàng đã là Nguyên Thần hậu kỳ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)