Phong Tích nhìn thấy Giang Lan bỗng nhiên xuất hiện, chau màu.
Một quyền vừa rồi của đối phương làm cho hắn rung động.
Nếu không nhờ lui nhanh, có lẽ hắn đã không thong dong như thế.
Tu vi của đối phương cao là một chuyện.
Quan trọng hơn là đối phương luôn biết mình đang theo dõi hắn.
Ba mươi năm bế quan chưa từng xuống núi.
Vừa xuống đã ra khỏi Côn Luân.
Vì để diệt trừ mình.
Phong Tích chau mày.
Hắn cảm thấy hối hận vì đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất.
Vậy mà đợi ba mươi năm.
Trình Tán nhìn Giang Lan, trong mắt lóe ra ánh sáng, trong đầu hắn điên cuồng tìm kiếm đối sách.
Nhìn tình hình trước mắt, phải biết giữa hai người kia chênh lệch bao nhiêu.
Hắn cũng biết, người Côn Luân này tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Phải biết, Phong Tích cũng không biết đối phương ẩn giấu tu vi.
Đây là lá bài tẩy của đối phương, tuyệt đối sẽ không cho người sống biết.
Vì vậy, nếu lưỡng bại câu thương thì hắn có quyền chủ động.
Nếu không, không phải đệ tử Côn Luân chết, vậy người chết là hắn và Phong Tích.
- Những người khác đâu?
Phong Tích nhìn Giang Lan hỏi,
Thi thể Linh Thú ở đây, vậy thì rõ ràng những người khác không thể ngăn được đối phương.
Chú thuật không có hiệu quả sao?
Đến mức kết quả...Đối mặt với Phản Hư trung kỳ, có lẽ không có kết quả tốt gì.
Giang Lan không trả lời vấn đề của hắn.
- Chờ các ngươi ở trên đường.
Còn chưa dứt lời, Giang Lan đã trực tiếp biến mất.
Hắn không chắc người này có biết bí thuật của Thiên Nhân Tộc không?
Nhưng nếu để đối phương dùng bí thuật, muốn giết đối phương rất phiền phức.
Phải đánh chết hắn trước.
Đợi đến lúc Giang Lan xuất hiện lần nữa, đã ở sau lưng Phong Tích.
Một quyền đánh đến.
Phong Tích kinh hãi, không dám đón đỡ.
Oanh!
Lực lượng phong bạo cuốn lên, Phong Tích té bay ra ngoài.
Máu tươi nhỏ xuống.
Cánh tay hắn bị thương không nhẹ, nhưng cũng may chưa bị đánh nát, lúc này, khí tức trên người Phong Tích bạo phát.
Cả người bị bí văn bao trùm.
Trong nháy mắt khi rơi xuống đất, mọi thứ đều hoàn thành.
Một giây sau, hắn bắt đầu phản kích.
- Ấu trĩ, nghĩ như vậy là có thể đánh với ta được sao?
Phong Tích vừa dứt lời, xung quanh có lực lượng hỏa diễm xuất hiện.
Hai tay hắn kết ấn.
Lực lượng hội tụ về phía tay.
- Ngươi không hiểu gì về lực lượng, chỉ biết dùng nắm đấm như người mới.
Chỉ trong nháy mắt, Phong Tích kết ấn thành công, đánh một chưởng về phía Giang Lan.
Đối mặt với chưởng này, Giang Lan không hề dừng lại.
Hắn cảm giác mình nhìn thấy một pháp thân to lớn đứng sau lưng Phong Tích, một chưởng này như do pháp thân ra tay.
Ùn ùn kéo đến, làm cho người ta có cảm giác áp bách.
Đương nhiên Giang Lan không đứng yên cho người ta đánh.
Trong nháy mắt khi Phong Tích đánh ra, hắn đã đến trước mặt Phong Tích.
Đón một chưởng đáng sợ kia, hắn giơ nắm đấm ra.
Nhìn thấy Giang Lan dùng biện pháp trực tiếp đón đỡ, Phong Tích ngạc nhiên.
Tên kia điên rồi?
Không né tránh thì thôi, vậy mà còn không hề phòng ngự, trực tiếp dùng cứng đối cứng?
- Nếu ngươi muốn chết, vậy thì cho ngươi toại nguyện.
Sau đó, nắm đấm của Giang Lan đánh lên pháp tướng của Phong Tích.
Lực lượng va chạm.
Phong bạo vô hình khuếch tán.
Oanh!
Lực lượng cường đại bao phủ bốn phương tám hướng.
Lúc này có tiếng trâu gọi hư vô mờ mịt vang lên.
Bò....ò...!
Tiếng trâu gọi như đến từ hư không vô tận.
Có thể xuyên thấu mọi thứ, đạp nát sơn hà.
Oanh!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên.
Trước đó, Phong Tích khó mà tin được Giang Lan có thực lực ngang với hắn.
Pháp tướng của hắn bị một nắm đấm ngăn lại, không chỉ vậy, pháp tướng vô hình còn bị phá vỡ.
Cánh tay của hắn cũng bị phá nát theo.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác quyền của Giang Lan đánh lên cánh tay hắn.
Hắn nhìn thấy bàn tay mình bị phá nát với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
- Cái này… Sao như vậy chứ?
Oanh!
Một quyền đánh qua.
Phong Tích bị thương thoát đi.
Sương máu phiêu tán, chỉ còn mình Giang Lan đứng tại chỗ.
Nhưng trong nháy mắt sau đó, Phong Tích đã thấy Giang Lan
biến mất.
- Ở phía sau ngươi.
Giọng nói của Giang Lan vang lên sau lưng Phong Tích.
Giống như đến từ tử thần đòi mạng.
Phong Tích cảm thấy hoảng sợ, vì sao người này lại đáng sợ như vậy?
Hắn tuyệt đối cũng không nghĩ được, ở trước mặt người này, hắn lại không chịu nổi một kích như vậy.
Hắn hơi sợ.
- Trình Tán, ngươi còn đang chờ cái gì?
Giọng nói hoảng sợ trong nháy mắt vang lên.
Giống như đang cố gắng bắt lấy cây cỏ cứu mạng.
Mà lúc này, một quyền của Giang Lan đã đánh đến trước mặt Phong Tích.
Lực lượng cường đại xung kích, làm cho Phong Tích hoảng sợ.
Dường như hắn sắp đối mặt với cái chết.
Hắn muốn lui lại, nhưng tốc độ của hắn không nhanh bằng Giang Lan.
Oanh! !
Giang Lan đánh một quyền, vốn dĩ hắn nghĩ mình có thể đánh nát nửa người Phong Tích.
Nhưng làm cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn là, có một con sói ngăn trước nắm đấm.
Là pháp bảo.
Ầm! Đầu sói bị Giang Lan đánh tan.
Lúc này,Phong Tích rút lui.
Ở bên cạnh hắn còn có một lão giả.
Lúc này, trên tay lão giả cầm một con sói nho nhỏ.
Nhưng đã bị phá nát.
Mà khóe miệng lão giả cũng tràn ra máu tươi.
Một quyền của Giang Lan cách không đả thương hắn.
- Phong Tích đạo hữu, nhanh nghĩ biện pháp.
Trình Tán lập tức nói.
Bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của người trước mắt.
Đối phương đúng là một con quái vật không cách nào ngăn cản.
Chưa bao giờ thấy Phản Hư trung kỳ, lại có thể dùng nắm đấm giải quyết mọi thứ.
Phong Tích sử dụng bí pháp, thực lực đến gần Phản Hư hậu kỳ, mà pháp bảo Thiên Lang không có lực lượng Phản Hư hậu kỳ thì tuyệt đối không thể đánh nát.
Thực lực của người này đã có thể sánh ngang với Phản Hư hậu kỳ.
Phong Tích cực kỳ kinh hãi.
Đệ tử Đệ Cửu Phong không giống với suy nghĩ của hắn.
Là do ánh mắt của hắn thiển cận, người không biết gì về lực lượng là hắn.
- Đạo hữu, chúng ta có thể thương lượng lại.
Phong Tích nhanh chóng nói.
- Thiên Nhân tộc muốn giết ngươi, ta chỉ là thám tử của Thiên Nhân Tộc, cũng không phải tộc nhân của bọn họ. Nếu đạo hữu giết ta, bọn họ sẽ đổi người khác đến thay. Chỉ cần ta sống, thì sẽ không có người khác ra tay với đạo hữu. Mà ta có thể nói cho bọn họ là ta đã hủy căn cơ của đạo hữu. Như vậy thì Thiên Nhân Tộc sẽ không chú ý đến đạo hữu nữa.
Giang Lan nhìn Phong Tích, tò mò nói.
- Vì sao Thiên Nhân Tộc phải giết ta?
Giang Lan không cảm thấy chuyện hắn giết Mâu Hưu bị Thiên Nhân Tộc phát hiện.
- Bởi vì ngươi đi lên Thiên Thê.
Phong Tích lập tức nói.
- Bị Thiên Nhân tộc để mắt đến là một chuyện rất phiền phức, dù bây giờ ngươi giết ta, bọn họ vẫn sẽ phái người khác đến xem xét tình huống. Vì vậy, giữ ta có tác dụng với ngươi.
Giang Lan gật gật đầu.
- Ngươi nói rất có lý, nhưng không phải là biện pháp duy nhất. Cũng không phải là biện pháp tốt nhất.
Giang Lan không nói thêm gì nữa, hắn lại tiếp tục tăng tốc.
Phong Tích và Trình Tán đều rất kinh hãi.
Lúc này bọn họ không thể lui, đối phương hoàn toàn không cho bọn họ nói chuyện.
Lực lượng bắt đầu đến gần, sau đó quyền đầu đánh đến trước mặt Phong Tích.
- Thật quá ngu xuẩn, là do ngươi ép ta.
Trên người Phong Tích có vô số vết rách xuất hiện, dù hắn chết, cũng muốn kéo Giang Lan chết cùng.
Dù hắn nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn một quyền của Giang Lan.
Hắn không thể nào hiểu được, vì sao người này không nghe theo ý kiến của hắn.
Vì sao một quyền của người này lại nặng như vậy?
Phong Tích cảm giác một quyền này trở thành tất cả thế giới của hắn.
Ầm! !