Giang Lan xuất hiện làm cho Xảo Cầm sững sờ tại chỗ.
Nàng nhớ tu vi của những người kia không hề thấp.
Dù ngay từ đầu Giang Lan đã đánh lén giết một người.
Nhưng những người khác cũng không thể khinh thường, muốn áp chế một người Kim Đan viên mãn không có vấn đề.
Tu vi vững vàng áp chế là một chuyện, những người kia còn biết chú thuật.
Đánh nhau lại càng không phải lo lắng.
Mà thời gian từ đó đến nay mới trôi qua bao lâu, vì sao đối phương có thể đuổi theo đến đây?
Là vì có độn thuật cực kỳ lợi hại sao?
Trong chớp mắt, Xảo Cầm không thể chắc chắn được.
- Sư, sư huynh, vì sao lại ở chỗ này?
Xảo Cầm có chút sợ hãi.
Nàng âm thầm phát lực, làm cho gấu to dưới người tăng tốc độ.
Nhưng dù tốc độ tăng tốc, bóng người Giang Lan vẫn ngang bằng với nàng.
- Những người kia nhờ ta đến nói với sư muội một câu.
Giang Lan nhìn Xảo Cầm, nhẹ nói nói.
- Nói, nói cái gì?
Xảo Cầm bắt đầu tụ lực.
Nàng không cảm thấy mình có thể bình yên rời đi mà không gặp chuyện.
- Bọn họ nói đường xá xa xôi, lo lắng sư muội lên đường một người rất cô đơn, nên đã chờ sư muội ở trên đường.
Giọng nói của Giang Lan vang lên.
Nghe được câu này , đồng tử của Xảo Cầm co rụt lại, nàng muốn tránh đi.
Nhưng vừa nhấc người, một bàn tay đã chộp về phía nàng.
- Không, ngươi không thể giết ta, ngươi giết bọn hắn thì giết, ngươi giết ta, các tiền bối sẽ không tha cho ngươi. Mà một Kim Đan như ngươi không thể giết chết được ta, không bằng bây giờ ngươi chạy trốn đi.
Vừa dứt lời.
Bàn tay của Giang Lan đã túm được tay Xảo Cầm.
Lúc này, một vệt ánh sáng lóe lên, nhưng không ngăn cản được tay của Giang Lan, không chỉ như thế, tia sáng kia còn bị Giang Lan phá nát trong chớp mắt.
Ầm!
Cánh tay trực tiếp bị bóp nát.
- A! ! !
Đau đớn kịch liệt có gì sánh được lan truyền khắp người Xảo Cầm, nàng kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Lúc này, nàng hoảng sợ nhìn Giang Lan.
- Ngươi, ngươi không phải Kim Đan?
Trên người nàng có phòng ngự, chắc chắn có thể chống được một kích toàn lực của Kim Đan.
Vừa rồi phòng ngự có hiệu lực, nhưng không ngăn cản được.
Bị đối phương bóp nát trong nháy mắt, cộng thêm cả cánh tay của nàng.
- Ừm, không phải Kim Đan.
Giang Lan đứng bên người Xảo Cầm, tiếp tục hỏi.
- Cái kia, bên trong có mấy vị tiền bối nữa?
- Hai, hai vị. Sư, sư huynh, đừng giết ta, ta ta chỉ bị ma quỷ ám ảnh mới, mới nghe lời của bọn hắn.
Xảo Cầm thử cầu xin tha thứ.
Nhưng cánh tay sau lưng bắt đầu phát ra ánh sáng.
Giống như đang triệu hoán cái gì.
Giang Lan thấy được.
Sau đó hắn đạp một cước.
Ầm!
Sương máu bay tung toé.
Xảo Cầm không cam lòng, nhưng nàng đã mất đi ý thức vĩnh viễn.
Giang Lan không quan tâm, hắn nhìn về phía bên trong.
Hai người.
Không giống với dự đoán lắm, nhưng không có đường lui.
Rống!
Bỗng nhiên Linh Thú bắt đầu điên cuồng công kích Giang Lan.
Giang Lan không quan tâm, hắn tiếp tục đi vào trong, nhưng trên đường có thêm nhiều đợt sương máu bay ra.
Tiếng gào thét của hung thú cũng hoàn toàn biến mất.
. . .
. . .
Trong rừng cây, có hai người đứng trên một cây đại thụ bị băng sương bao phủ.
Một lão giả tóc trắng, một nam tử trung niên.
Hai người đứng ở chỗ này, rất khó bị người khác phát hiện.
Giống như có pháp bảo gì đang bao phủ bọn họ.
- Phong Tích đạo hữu vì một Kim Đan, ngược lại đang làm to chuyện.
Lão giả tóc trắng tên Trình Tán, mở miệng tò mò nói.
- Trước đây đạo hữu thỉnh giáo ta về Cổ Tâm Chú Thuật, bây giờ lại định dùng chú thuật đánh tan ý thức của hắn, chiếm quyền khống chế thân thể của hắn để làm gì? Ba mươi năm trôi qua, sao đạo hữu vẫn không buông tha cho hắn?
Phong Tích nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt của hắn chỉ có sự lạnh lùng.
- Không phải là ta không buông tha hắn, mà là vì Thiên Nhân Tộc không muốn hắn còn sống. Có mấy lần ta muốn trực tiếp đánh giết hắn, nhưng làm vậy thì quá nguy hiểm, Đệ Cửu Phong không dễ chọc. Chỉ có thể vận dụng chú thuật, đầu tiên chiếm tinh thần của hắn, khống chế thân thể của hắn. Sau đó để hắn tự vẫn trước đại điện Côn Luân. Như vậy sẽ không nghi ngờ lên đầu ta. Thuận tiện dạy dỗ đám Côn Luân một bài học. Thiên Nhân Tộc không dễ trêu vào. Dù Đệ Cửu Phong có nổi điên cũng không tìm được mục tiêu phát tiết.
- Nếu không mù thì có thể nhìn ra là Thiên Nhân Tộc làm rồi.
Trình Tán nói.
- Vậy cũng phải có chứng cứ.
Phong Tích nhìn về phía Côn Luân, lạnh lùng nói.
- Bốn người Thiên Nhân tộc chết ở trong Côn Luân. Ai cũng biết là do Côn Luân làm. Nhưng Thiên Nhân Tộc vẫn không có động tĩnh gì, bởi vì bọn họ không có chứng cứ. Không ra tay được. Nếu ra tay kiểu không có đầu óc thì sẽ lưỡng bại câu thương. Bốn người kia không đáng để Thiên Nhân Tộc làm như thế. Nhưng người ở Đệ Cửu Phong kia, Thiên Nhân Tộc muốn giết hắn.
- Cũng may mà có ngươi, nếu không còn phải mất thời gian sắp xếp nữa.
Phong Tích hơi xúc động.
- Rất khó tưởng tượng, đối phương đợi trên núi ba mươi năm. Ta theo dõi hắn ba mươi năm, đúng là không thể tin được. Nếu không phải hôm nay hắn ra khỏi Côn Luân. Ta còn tính tự mình ra tay rồi. Bên kia tạo áp lực quá lớn.
- Thì ra là thế, nhưng với thực lực của đạo hữu, có lẽ sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Côn Luân chứ?
Trình Tán tò mò nói.
Còn cái người trên Đệ Cửu Phong, hắn không có hứng thú gì.
Lần này đến đây chủ yếu là để điều tra chuyện về Thiên Lang Tộc.
Có người trong Thiên Lang Tộc bị người đánh giết, vị trí là ở xung quanh đây.
Bọn họ tìm rất nhiều năm, mới tìm được bên này.
Nói thật, tìm thấy hay không đã không quan trọng.
Nhưng khi quay về phải có bàn giao.
- Đệ tử thân truyền?
Phong Tích lắc đầu nói.
- Không thể nào, không phải có thiên phú kinh người là được làm đệ tử thân truyền. Ở Côn Luân, muốn trở thành đệ tử bình thường thì rất dễ, nhưng đệ tử thân truyền thì phải có thân thế trong sạch. Ngoài Đệ Cửu Phong ra, những đệ tử ở ngọn núi khác muốn làm đệ tử thân truyền thì phải đi Vấn Tâm Lộ. Mà từ trước đến nay, Đệ Cửu Phong không có người nào tu vi yếu có thể ở lại, chỉ có người kia.
- Như vậy sao?
Trình Tán hiểu ra, sau đó hắn nhìn về phía sau, nói.
- Đã qua lâu như vậy, không biết những người kia có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?
- Không đến mức đó, mấy đệ tử của đạo hữu thì không nói, trên người Xảo Cầm còn có pháp bảo hộ thể, còn có Linh Thú đi theo, sẽ không gặp nguy hiểm gì. Người kia chỉ là Kim Đan viên mãn. Không lật nổi sóng gió gì.
Phong Tích nói.
Nhưng khi hắn vừa dứt lời.
Có cái gì đó đang bay về phía bọn họ.
Hai người giật mình.
Sau đó dùng phong thuật, cầm lấy vật kia.
Vừa xem lại, sắc mặt Phong Tích trở nên âm trầm.
Trong mắt có sự giận dữ.
Bị ném đến chính là thi thể của con Linh Thú kia.
Hắn vừa nói xong, đối phương đã ném thi thể đến.
Đang gây chuyện với hắn sao?
- Người nào to gan như vậy?
Vừa dứt lời, hắn cảm giác sau lưng có một công kích cường đại đánh đến.
Phong Tích và Trình Tán phát hiện trong cùng thời gian.
Sau đó hợp tác đánh về phía người tập kích.
- Phản ứng thật nhanh!
Giang Lan vừa dứt lời, nắm đấm của hắn đã đánh vào lực lượng của hai người kia.
Oanh! ! !
Lực lượng đáng sợ, pháp thuật thuộc về Phong Tích bùng lên, bao phủ bốn phía trong nháy mắt.
Cây cối tan rã, đất sụp đổ.
Hai bên phải lùi về sau một khoảng cách.
- Là ngươi.
Phong Tích thấy rõ người đến.
Đó là người hắn nghĩ nhầm là Kim Đan viên mãn, Giang Lan của Đệ Cửu Phong.
- Phản Hư trung kỳ, ngươi ẩn giấu tu vi?
Phong Tích kinh hãi.
- Ừm, là ta. Bị ngươi nhìn chằm chằm nhiều năm như thế, ta chỉ có thể không ngừng tăng cao tu vi.
Giang Lan yên ổn rơi xuống mặt đất, nhìn hai người Phong Tích.
Hắn đi tìm mất không ít thời gian.
Sớm biết như thế thì giữ lại một người dẫn đường.
Rất khó tìm hai người kia.
Giống như lúc trước có người nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện được vị trí cụ thể của họ.
Có lẽ do pháp bảo hoặc là công pháp làm ra.
May mà có Thiên Hành Cửu Bộ, đi dạo một vòng quanh bốn phía, sau đó hắn phát hiện hai người kia.
Bởi vì có Nhất Diệp Chướng Mục, nên hai người này không phát hiện ra hắn.
Vì tò mò, hắn trốn ở trong tối nghe một lúc.
Hắn muốn biết vì sao từ đầu đến cuối người này không vào Côn Luân ra tay với hắn.
Nhưng tu vi của hai người kia làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Một kẻ Phản Hư trung kỳ, một kẻ Phản Hư sơ kỳ.
Phản Hư trung kỳ chính là người trẻ tuổi hơn.
Cũng chính là người muốn giết hắn.
Ngay khi hắn nói ra Linh thú, Giang Lan biết là lúc nên ra tay.
Đáng tiếc hai người này phản ứng quá nhanh.
Không thể đánh một quyền làm bọn họ bị thương nặng được.
Phản Hư đúng là không dễ đối phó.
-------------------------