Bế Quan Ngàn Năm, Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 102: Chó săn của dị tộc.

Chương Trước Chương Tiếp

Nam tử bị Giang Lan đánh một quyền xuyên thấu, hắn nhìn Giang Lan, trong mắt có sự hoảng sợ.

Càng không tin được những gì mình đang thấy.

Vừa rồi không sai, vì sao người này còn có ý thức?

- Có phải ngươi đang ngạc nhiên vì sao ta lại ra tay? Ngạc nhiên hơn là ta có khả năng ra tay đúng không?

Giang Lan nhìn người trước mắt, mở miệng hỏi.

- Vì, vì cái gì?

Người kia mở miệng.

Giang Lan không trả lời, trở tay bóp một cái.

Ầm!

Lực lượng cường đại trực tiếp bóp người trước mắt thành sương máu.

Vì sao hắn lại phải dành thời gian giải thích cho đối phương?

Người xung quanh bắt đầu làm chú thuật để đối phó hắn.

Đúng vậy, Giang Lan đúng là biết những người này có ý đồ xấu.

Nhưng lúc Xảo Cầm tìm đến hắn, hắn vẫn chưa chắc chắn đối phương đang là trùng hợp hay là có mục đích.

Nên hắn lựa chọn đi theo.

Nếu may mắn có thể tìm ra kẻ địch.

Ngay khi đến nơi, cách nói chuyện của đối phương vẫn chưa rõ ràng.

Nhưng khi vào đây, hắn phát hiện rừng cây này bị phong bế.

Đi vào được nhưng khó ra.

Đến tận giờ này, hắn mới chắc chắn rằng, chuyện này là do người kia sắp xếp.

Nhưng đối phương cũng phải ở chỗ này.

Nên hắn không cần thiết phải nương tay.

Nhất là khi vừa đến, đối phương đã trực tiếp dùng chú muốn giết hắn.

Bảy người này phối hợp rất tốt, có thể giết người không tiếng động.

Đáng tiếc là chú thuật không có tác dụng với Giang Lan.

Vì đề phòng chú thuật, hắn đã nhìn tài liệu, và thử nghiệm với Trấn Thần Kình.

Hắn phát hiện những chú thuật tầm thường không có hiệu quả với mình.

Đương nhiên, hắn vấn còn chuẩn bị khác, dù Trấn Thần Kình không thể loại trừ cảm giác mặt trái kia, hắn cũng không có việc gì.

Sương máu bay xuống.

Những người khác ngạc nhiên nhìn Giang Lan.

- Sư huynh, ngươi làm gì vậy? Ngươi ra tay với đồng môn?

Xảo Cầm nhìn Giang Lan, nói thẳng.

- Ta sẽ tố cáo cho tông môn, Đệ Cửu Phong có phản đồ.

Lại có người nói.

- Tàn sát tông môn, gian tế dị tộc.

- Tiểu nhân vô sỉ, chó săn của dị tộc.

- Chúng ta ngăn hắn lại, để sư muội về báo tin, báo cho tông môn chuyện này.

Giang Lan nhìn nhưng người kia, trong lòng không có chút sợ hãi nào.

Sau khi bọn họ nói xong, năm người kia bao vây Giang Lan lại, có một người thì bỏ chạy vào phía trong.

Người chạy đi là Xảo Cầm, nàng cưỡi linh thú nhanh chóng rời đi.

Tất nhiên không phải chạy về Côn Luân.

- Còn có tội danh gì nữa không?

Giang Lan nhìn những người này, mở miệng hỏi.

Vị trí của năm người lại thay đổi, Giang Lan cảm thấy bọn họ đang thay đổi chú thuật.

Đây là lực lượng của Thiên Nhân Tộc sao?

Hắn không biết.

Nhưng cũng chẳng quan trọng.

- Không cần nhiều tội danh? Chỉ những cái này đã đủ làm ngươi thân bại danh liệt, bỏ mình trước đại điện Côn Luân rồi.

Một vị tiên tử mở miệng nói.

Lời nói chính nghĩa, dường như bọn họ là bên chiếm lý.

- Nếu không còn tội danh khác, vậy… Ta bắt đầu.

Giang Lan bình tĩnh nhìn năm người trước mắt.

Những người khác cảm thấy khó hiểu, người này làm sao vậy?

Bọn họ nghe nói tính cách của đối phương rất tốt.

Nhưng dáng vẻ lạnh lùng kia là sao?

Giận mà không nói gì?

Không? Hắn đang nói lộn xộn gì thế?

- Bắt đầu cái gì?

Một tiên tử nhìn chằm chằm Giang Lan, trầm giọng nói.

- Ngươi nghĩ mình ăn nói hàm hồ thì có thể rửa sạch tội danh được sao?

- Đương nhiên là bắt đầu diệt khẩu.

Giang Lan chưa dứt lời đã xuất hiện trước mặt tiên tử kia.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn, đồng tử của tiên tử kia co rụt lại.

Lùi lại trước.

Nhưng khi nàng lui về sau, tay lại bị bắt được.

Lúc này, nàng cũng không ẩn giấu nữa, tu vi Kim Đan bạo phát trong nháy mắt.

Muốn thoát khỏi Giang Lan.

Răng rắc!

Ngay khi đối phương lộ tu vi ra, Giang Lan ra tay kéo một cái.

Tiên tử sắp thoát ra, trực tiếp bị túm về.

Cánh tay bị bóp nát.

Sau đó, đối mặt với nàng là một quyền của Giang Lan.

Quyền này công kích lên khuôn mặt.

Một cỗ lực lượng Kim Đan không thể chống cự đập vào mặt.

- Không, đừng giết ta.

Tiên tử kia kêu thảm.

Nhưng Giang Lan không hề dừng tay.

Phốc.

Đánh ra một quyền, sương máu phiêu tán.

Bay ra bốn phía như gió.

- Ta là gian tế của tộc khác trong miệng ngươi.

Sau đó, Giang Lan nhìn về phía những người khác,

Lúc này, những người kia bạo phát tu vi, ai cũng là Kim Đan.

Thậm chí có người sắp Nguyên Thần.

- Ra tay, Kim Đan viên mãn không quá mạnh.

Lập tức, có người kêu lên, mà lực lượng của hắn bao trùm ra bốn phía, rừng cây như muốn bị lực lượng này phá tan.

Sau khi lực lượng tràn ra, hắn bắt đầu thi pháp công kích Giang Lan.

Giang Lan nhìn đối phương, không nói gì, khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt.

Lúc này, bàn tay của Giang Lan đặt lên đầu đối phương.

- Kim Đan đại viên mãn? Sắp tấn thăng Nguyên Thần?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Giọng nói này làm cho trong đầu Kim Đan viên mãn nhấc lên sóng gió.

Hắn nhìn thấy tay Giang Lan, muốn tránh đi, nhưng hắn phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích.

Không có bất kỳ khả năng nào thoát được.

Thậm chí ngay cả phản kích cũng không làm được.

Không, không phải Kim Đan?

Thậm chí không phải Nguyên Thần phổ thông.

- Ta. . . Ta. . .

Oanh! !

Ngay khi đối phương vẫn chưa nói xong, Giang Lan đã trực tiếp bóp nát người này.

Sương máu lại bắn ra bốn phía.

Ba người còn lại nhìn thấy Giang Lan giết Kim Đan như giết kiến, cuối cùng cũng hiểu được, đối phương hoàn toàn không phải là Kim Đan.

Không do dự chút nào, ba người bắt đầu chạy trốn.

Giang Lan bước ra một bước, bóng người xuất hiện bên cạnh kẻ địch.

Mỗi lần xuất hiện, đều có sương máu bùng nổ.

Chỉ trong vòng mấy hơi thở, Giang Lan đã đi đến trước mặt người cuối cùng.

- Tiền, tiền bối, lầm, hiểu lầm.

Nam tử cuối cùng hoảng sợ nhìn Giang Lan.

- Chúng ta không phải người Côn Luân, chỉ có nữ nhân kia mới phải. Chúng ta chỉ nghe theo lệnh làm việc. Không liên quan gì đến chúng ta, xin tiền bối nương tay.

Giang Lan gật đầu.

Sau đó hắn đi đến trước mặt người kia.

- Các ngươi có thể đi chậm một chút, nàng sẽ nhanh chóng đi tìm các ngươi tụ hợp.

Ầm!

Sương máu bùng nổ.

Giải quyết một tên cuối cùng, Giang Lan đi tiếp vào bên trong.

Còn việc những người này có phải người của Côn Luân hay không, đối với hắn chẳng khác gì.

Chỉ cần là kẻ địch, ở nơi nào cũng giống nhau.

Lần này đánh cỏ động rắn.

Chắc chắn hắn phải đánh chết tất cả.



Xảo Cầm ngồi trên con gấu lớn, nhanh chóng chạy về phía sâu.

Nàng chau mày, nhỏ giọng tự nói.

- Vậy mà không giống với kế hoạch, quả nhiên, kế hoạch tạm thời luôn có sự thiếu hụt. Nhưng một Kim Đan viên mãn không tạo nổi sóng gió gì được. Kế hoạch đã thất bại, nhưng vẫn nên nói với các tiền bối một câu.

Mặc dù kế hoạch thất bại, nhưng tổng thể vẫn đang đi về phía thành công.

Đây chỉ là sóng gió xuất hiện nửa đường mà thôi.

Đối phương đã đi vào bẫy rập, không ai cứu nổi hắn nữa rồi.

- Phía trong còn có các tiền bối sao?

Bỗng nhiên có giọng nói vang lên bên người Xảo Cầm.

Bình tĩnh và lạnh lùng.

Trong nháy mắt khi nghe được giọng nói này, Xảo Cầm giật nảy mình.

Nàng nhìn về phía bên cạnh, tất nhiên thấy được Giang Lan.

- Sư, sư huynh?

Giang Lan trôi nổi ở giữa không trung, đối mặt với Xảo Cầm, hắn nhìn vị sự muội có vẻ chưa lớn kia, có lòng tốt nhắc nhở.

- Là phản đồ tông môn trong miệng ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)