Giang Lan đi xuống núi
Sư phụ hắn nói rất đúng, đệ tử kém nhất trong Đệ Cửu Phong cũng là hắn.
Mấy lần trước vẫn là ưu tú nhất, bây giờ lại là kém nhất.
Giang Lan không hề quan tâm đến loại hư danh này.
- Sư phụ bảo ta đi khách điếm nhận lời mời, có lẽ không phải cho ta ra ngoài dạo chơi. Đại khái có quan hệ với việc tấn thăng lên Nguyên Thần.
Giang Lan không biết có quan hệ thế nào.
Bây giờ tu vi thật sự của hắn là Phản Hư trung kỳ, khó nói sẽ có thu hoạch gì hay không.
Nhưng ông chủ khách điếm Cựu Tửu không hề tầm thường.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Bây giờ cần giải quyết người ba mươi năm trước.
Đã nhiều năm như vậy, mong đối phương không quên hắn.
Thời gian độ kiếp vốn không xa, loại này kẻ địch âm thầm thế này, không thể giữ.
Vừa mới ra khỏi Đệ Cửu Phong, Giang Lan không cảm giác được bất kỳ ánh mắt nào.
Ba mươi năm, ngẫu nhiên đối phương mới chú ý một chút.
Lần này đi ra, Giang Lan không trực tiếp rời khỏi Côn Luân, mà hắn đi dạo những nơi đông người ở trên núi.
Thuận tiện nghe một chút, những năm này có chuyện gì xảy ra hay không.
- Nghe nói gần đây Long tộc đánh nhau với Yêu tộc, mâu thuẫn đang lớn lên.
- Trung Nguyên gần đây cũng loạn, nghe nói trong Thiên Nhân Tộc có người lĩnh ngộ Thiên Nhân thiên Thiên Nhân Tâm Kinh, gần đây đang khai chiến bốn phía. Giống như để hoàn thành Thiên Nhân Vong Tình.
- Chỗ chúng ta cũng không yên ổn, nghe nói Long tộc sẽ phái người đến, cũng không biết vì cái gì.
- Có lẽ không phải đến tuyên chiến, mặc dù Long tộc mạnh, nhưng Yêu tộc cũng không yếu. Nếu đánh với Côn Luân nữa, bọn họ không chịu đựng nổi.
- Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa sẽ biết.
Giang Lan nghe những người này nói chuyện, từng bước một đi về nơi khác.
Chuyện của Long tộc, hắn cũng không để bụng.
Chuyện có lớn không cũng không liên quan.
Nếu muốn đánh thật, hắn cũng chẳng có cách nào.
Chỉ có thể cố gắng nâng cao tu vi.
Đến lúc đó, dù bị phái ra tiền tuyến, cũng có sức tự vệ.
Đương nhiên, khả năng này tương đối thấp, một Kim Đan đi ra chẳng đủ cho Long Tộc nhét kẽ răng.
Long Tộc trưởng thành đều có cấp bậc Nhân Tiên.
Vì thế, hắn vẫn nên yên tâm ở Đệ Cửu Phong mà tu luyện được rồi.
Ngược lại cần để ý đến người Thiên Nhân Tộc.
Dù sao đối phương cũng không chào đón hắn.
Nhưng những người kia biết hắn trúng chú thuật, có lẽ không quan tâm gì đến hắn nữa.
Ít nhất trước mắt không bị theo dõi.
Nhưng vừa rời đi không lâu, Giang Lan đã phát hiện ra, ánh mắt kia lại xuất hiện lần nữa.
Lần này, Giang Lan không đi dạo nữa, hắn trực tiếp đi ra ngoài Côn Luân.
Đối phương bất ngờ phát hiện ra hắn, có lẽ không có chuẩn bị gì.
Lần gặp đầu tiên cách ba mươi năm, có lẽ có thể đánh cho hắn trở tay không kịp.
Sau đó, Giang Lan ra khỏi Côn Luân.
Mất một chút thời gian.
Đường đi thay đổi rất nhiều.
Đã ba mươi năm trôi qua thay đổi không ít.
Đại khái là có có người đánh nhau ở cửa ra vào.
Còn là ai thì Giang Lan không biết.
Năm tháng thay đổi, thế giới Đại Hoang thay đổi không rõ ràng như vậy.
Nhưng chắc chắn sẽ có vài nơi để lại dấu vết của năm tháng.
Cây cối, rừng núi và con đường cũng như thế.
Côn Luân là nơi thiên tài tụ tập, số lượng người thành Tiên cũng không ít, nếu đánh lên, có thể làm cho đường nát.
Bao nhiêu năm qua, không biết đã sửa lại quảng trường bao nhiêu lần rồi.
Giang Lan cũng tự mình sửa một lần.
Thấm sâu lòng người, thấu hiểu rất rõ.
Nhà thì càng không cần phải nói.
May mà không giống với đại điện, dùng chất liệu đặc thù nên không hao mòn quá mức.
Giang Lan rời khỏi Côn Luân, lúc hắn đi ra, cảm giác ánh mắt sau lưng biến mất.
Mấy chục năm hắn mới ra khỏi Côn Luân một lần, lúc này không ra tay, chẳng khác nào bỏ lỡ cơ hội mấy chục năm.
Đối phương không cần phải chờ.
Đại khái là có kế hoạch.
Giang Lan cũng không vội, hắn đi với tốc độ bình thường.
Đi đến khách điếm Cựu Tửu, đường đi khá lạ.
Nhất là con đường cũng thay đổi, hắn chỉ có thể vừa đi vừa tìm đường.
Nhưng không lâu sau, hắn cảm giác phía sau có người ngự kiếm phi hành đến.
Là một tiên tử Trúc Cơ kỳ.
Nhìn hơi chật vật, nhưng không có vết thương nào.
- Xảo Cầm Đệ Tam Phong, gặp sư huynh.
Xảo Cầm đi xuống trước mặt Giang Lan, nở nụ cười dí dỏm.
Dường như bắt chuyện được với Giang Lan là một chuyện rất vui vẻ.
Nàng nhấc tiên váy, để cho mình có cảm giác không chật vật như trước nữa.
- Giang Lan, Đệ Cửu Phong.
Giang Lan lịch sự trả lời.
Xem ra đối phương đúng là đệ tử Đệ Tam Phong.
Mặc y phục đời mới của tông môn.
Hơi khác so với hắn.
Đây là một nữ tử tóc dài, rất trẻ, đại khái chưa quá ba mươi.
Khuôn mặt như hai mươi tuổi.
- Sư huynh có thời gian không? Ta và mấy sư huynh phát hiện được con Linh Thú, nhưng lại đánh không thắng nó. Vốn dĩ muốn tìm viện binh, nhưng không ngờ gặp được sư huynh. Không biết sư huynh có thể giúp một tay được không?
Xảo Cầm nghiêng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Giang Lan.
Giang Lan nhìn thấy dáng vẻ đối phương rất gấp gáp, gật đầu nói.
- Được, sư muội dẫn đường đi. Nhưng tu vi của ta không cao lắm, sợ là không giúp được gì, mọi người nên nhanh chóng tìm những sư huynh khác.
- Sư huynh khiêm tốn quá, nhìn sư huynh có tu vi Kim Đan hậu kỳ, mà con Linh Thú này cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ viên mãn. Nếu sư huynh đến, chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Xảo Cầm hưng phấn nói.
Sau đó nàng đi trước dẫn đường.
Giang Lan khẽ gật đầu, sau đó đi đến nơi bắt linh thú với đối phương.
Vị trí hơi hẻo lánh.
- Sư huynh ở Đệ Cửu Phong sao?
Trên đường, Xảo Cầm mở miệng hỏi.
- Ừm.
Giang Lan gật đầu.
Không nói thêm lời khác.
- Người ba mươi năm đánh bại Thiên Nhân Tộc là sư huynh đúng không?
Xảo Cầm nhìn Giang Lan, khuôn mặt tràn đầy sự sùng bái.
- Ba mươi năm trước, sư muội mới nhập môn?
Giang Lan nhìn đối phương hỏi.
- Không phải.
Xảo Cầm tùy ý nói.
- Ta nghe các sư huynh, sư tỷ nói, lúc đó cả Côn Luân tuyệt vọng, tất cả mọi người không ai chiến thắng Thiên Nhân Tộc, thì sư huynh Đệ Cửu Phong xuất hiện. Huynh như một luồng ánh sáng, chiếu rọi toàn Côn Luân. Nên ta rất sùng bái sư huynh.
- Đúng rồi.
Xảo Cầm tiếp tục nói.
- Nghe nói Thiên Nhân tộc rất lợi hại, sư huynh đắc tội với Thiên Nhân Tộc như thế không sợ bị trả thù sao? Đúng rồi! Côn Luân chúng ta mạnh như thế, hoàn toàn không lo lắng. Sư huynh nói có đúng không?
- Ừm!
Giang Lan gật đầu.
Không lâu sau, bọn họ đi đến một rừng cây.
Oanh.
Bên trong đúng là có tiếng đánh nhau.
Lúc này Xảo Cầm tránh qua một bên, cảnh giác nói.
- Sư huynh cẩn thận, đã đến nơi.
Giang Lan gật đầu đứng tại chỗ, sau đó nhìn về phía trước.
Hắn nhanh chóng thấy được sáu người, đang đánh với một con linh thú có bề ngoài giống gấu.
Rống!
Một tiếng vang thật lớn, trực tiếp đánh bay năm người ra ngoài.
Mỗi người rơi xuống một vị trí khác nhau.
Chỉ còn có người ở giữa đang cố gắng chèo chống.
- Bày trận, để ta ở lại ngăn cản nó.
- Sư huynh, dẫn đến đây đi, ta tìm được sư huynh Đệ Cửu Phong, chắc chắn không có vấn đề.
Xảo Cầm nhanh chóng kêu lên.
Lúc này, cái người đang chèo chống kia lùi về phía Giang Lan.
Oanh!
Ngay khi hắn lùi lại, con gấu kia công kích đến.
Người kia bị đánh bay, bay về phía Giang Lan.
Ngay khi hắn đang bay, Giang Lan nhìn sang, hắn cảm giác vị trí của bảy người tạo thành một ký hiệu nào đó.
Hắn cảm giác có thứ gì đang cướp đoạt tinh thần hắn, nguyên thần muốn tiêu vong.
Trấn Thần Kình phun trào, vô hình bùng nổ trong cơ thể Giang Lan.
Vạn vật bất xâm, mọi thứ trở nên vô hiệu.
Lúc này, người kia bay đến trước mặt Giang Lan.
Không do dự, Giang Lan giơ tay.
Phốc!
Nắm đấm đánh xuyên ra sau lưng người kia.
Người kia dùng ánh mắt khó tin nhìn Giang Lan.
Nôn!
Hắn phun máu tươi, khó khăn nói.
- Sư, sư huynh, ngươi, ngươi làm cái gì vậy?
- Giết ngươi.
Giọng nói của Giang Lan cực kỳ bình tĩnh.
------------------------