Thiên Nhân tộc có bí thuật, có thể tăng cường tu vi.
Hắn có Cửu Ngưu Lực, mặc dù có cảm giác có thể đánh với Phản Hư trung kỳ, nhưng trên thực tế hắn chưa từng thử qua.
Không cần thiết thì Giang Lan không muốn mạo hiểm.
Mặc dù đối phương như ở trong bóng tối, nhưng thực tế người trong bóng tối chính là hắn.
Quyền chủ động nằm trong tay Giang Lan.
Tất cả mọi thứ phải có đủ tự tin mới được.
Đối phương có tu vi Phản Hư, là người có tu vi cao nhất trong số tất cả kẻ địch mà Giang Lan đã từng gặp.
Giang Lan có át chủ bài, nhưng cũng không thể dùng một quyền đánh chết đối phương được, cảm giác không ổn lắm.
Nhịn lại.
Chờ thêm ba mươi năm, ba mươi năm cũng không dài.
Đợi tấn thăng Phản Hư trung kỳ rồi xuống núi sau.
Đệ Cửu Phong không thông báo hắn chết, đối phương sẽ không đến mức bỏ cuộc.
Trốn vài năm, cũng làm cho đối phương nghĩ hắn rất yếu.
Còn sợ gặp chuyện.
Sau đó, Giang Lan quay về chỗ ở, nhìn thấy hoa U Dạ vẫn không có tinh thần như trước, hắn cầm theo hoa đi đến U Minh Động.
Bắt đầu bế quan.
Lần này, nếu hắn không đến Phản Hư trung kỳ thì không rời khỏi Đệ Cửu Phong.
...
Trên con đường Giang Lan từng đi qua.
Một nữ hài đang nhìn xung quanh, sau đó tìm đi tìm lại.
Nhưng vẫn không tìm được người mà nàng muốn tìm.
- Không tìm được, xem ra phải đợi lần sau rồi.
Tiểu Vũ cúi đầu tự nói.
Nàng không thích thiếu nợ người khác.
Nhưng rất nhanh có thể trả lại, chờ mấy ngày nữa có lẽ sư đệ sẽ rời khỏi Đệ Cửu Phong.
Nàng cũng phải đi về nhanh.
Lâm Tư Nhã vốn đang xoắn xuýt nói với sư tỷ thế nào, bỗng nhiên nhận được tin tức từ sư tỷ.
Nói không cần tìm hạt châu ghi chép nữa, nàng không thèm quan tâm.
Điều này làm cho nàng hơi khó hiểu.
Sư tỷ lại trưởng thành nữa sao?
Quá trình trưởng thành của Long Tộc thật là kỳ diệu.
Nhưng cũng làm nàng thở phào nhẹ nhõm.
...
...
Sáng sớm.
Phía đông xuất hiện ánh bình minh xinh đẹp khác thường, trước động U Minh có ánh sáng chiếu xuống.
Bóng người Giang Lan từ trong động đi ra.
Hắn nhìn mặt trời mọc, không nói gì.
Chỉ bắt đầu quét dọn Đệ Cửu Phong.
Giữa trưa, hắn về trong động U Minh, tiếp tục tu luyện.
Xuân đi thu đến.
Hoa nở hoa tàn.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt, ngày mùa hè nắng gắt, đông tuyết.
Bốn mùa giao thế.
Nhoáng một cái đã ba mươi năm trôi qua.
Trên Đệ Cửu Phong có thay đổi, cây cối hoa cỏ không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.
Biệt viện của Giang Lan cũng đã xây lại năm lần.
Hơn một trăm năm, phòng ở tu sửa nhiều lần, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi.
Giang Lan không miễn cưỡng, cho nó kết thúc sự kiên trì một trăm năm.
Căn nhà xây mới, Giang Lan tự mình làm.
Hơn trăm năm trong tương lai, dù là gió táp mưa sa, hắn sẽ ở cùng với căn nhà mới này.
Giang Lan dựa vào nó để cho mưa che gió.
Ánh nắng dâng lên, Giang Lan đứng trước nhà mới.
Hắn không sửa đổi quá nhiều.
Khác nhau rất ít với lúc trước.
Có là là do hoài cũ.
Đông!
Giang Lan đặt trứng thực vật và hoa U Dạ ở trong sân.
Ba mươi năm trôi qua, trứng thực vật chưa từng thay đổi, hoa U Dạ vẫn héo tàn như trước.
Nhưng bọn chúng vẫn rất kiên cường sống sót.
Rót linh dịch cho trứng thực vật và hoa, Giang Lan quay đầu nhìn về phía ngoài Đệ Cửu Phong.
- Ba mươi năm, nên rời khỏi Đệ Cửu Phong.
Trong ba mươi năm này, hắn luôn cố gắng tu luyện.
Ba năm trước, hắn đã thành công đi vào Phản Hư trung kỳ.
Hắn dùng ba năm sau để củng cố tu vi, và thông thạo pháp thuật.
Cửu Ngưu Lực, chỉ thiếu một chút là đã hoàn toàn học được.
Đáng tiếc cơ thể hắn như không chịu nổi, nên hắn không ép buộc.
Ngược lại Thiên Hành Cửu Bộ đã học được bước thứ chín, nhưng vẫn có cảm giác không phát huy hoàn toàn được.
Giang Lan không gấp, tu vi chậm rãi tăng lên là biết rõ ràng được.
Lần này, Giang Lan chuẩn bị không ít pháp bảo, phù văn có sức sát thương và phòng ngự lớn.
Hắn có lòng tin mình có thể đánh với vị kia.
Đương nhiên, không loại trừ khả năng đối phương cũng đến Phản Hư trung kỳ.
Nhưng Giang Lan có Đại Lực Kim Cương hoàn.
Ăn nó thì có lẽ hắn có thể tạm thời đột phá đến Cửu Ngưu Lực.
Hắn có Bát Ngưu Lực, cảm giác có thể đánh với Phản Hư trung kỳ.
Nếu đột phá Cửu Ngưu Lực, có lẽ không kém hơn bí thuật của Thiên Nhân Tộc dùng.
Đáng giá thử một lần.
Chờ thêm cũng không cần thiết.
Bây giờ thì người kia còn chưa chú ý đến hắn.
Nếu không thấy, hắn sẽ đi dạo ở chỗ đông người thêm hai vòng.
Dẫn hắn ra khỏi Côn Luân.
Đến lúc đó, trực tiếp đánh chết đối phương.
Nghĩ như vậy, Giang Lan cất bước đi ra ngoài Đệ Cửu Phong.
Nhưng vừa đi, có một tin tức bay đến.
Là của sư phụ hắn.
Giang Lan hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn xem.
Vừa nhìn, hắn đã biết chuyện gì xảy ra,
Tu vi bên ngoài của hắn đã là Kim Đan viên mãn.
Bế quan ba mươi năm đã làm cho hắn đến Kim Đan cực hạn.
Sư phụ sẽ cho hắn rèn luyện để chuẩn bị đột phá.
- Sư phụ làm loạn kế hoạch của ta.
Không nghĩ nhiều nữa, Giang Lan đi về đỉnh Đệ Cửu Phong.
Hắn cũng tò mò, không biết lần này sư phụ sẽ cho hắn đi đâu.
Thật ra mỗi lần hắn sẽ được không ít chỗ tốt.
Nên cũng có chút chờ mong.
- Sư phụ.
Giang Lan đứng sau lưng Mạc Chính Đông, khẽ gọi.
Gần đây muốn đi ra ngoài dạo chơi không
Mạc Chính Đông vốn đang xem phong cảnh, nghe thấy Giang Lan đến, hắn quay đầu hỏi thăm.
Rèn luyện xa nhà? Đây là phản ứng đầu tiên của hắn.
Giang Lan từ chối không hề do dự.
- Sư phụ, đợi thêm vài năm nữa.
Đúng là đợi thêm ít năm nữa mới được.
Mấy chục năm sau, hắn phải ra ngoài độ kiếp rồi.
Nếu thuận lợi, hắn cảm thấy trong vòng trăm năm thì hắn có thể thành Tiên.
Vấn đề lớn nhất không phải là tấn thăng Phản Hư viên mãn, mà là đối mặt với ngưỡng cửa Tiên Môn.
Người có thiên phú càng cao thì càng dễ dàng đi qua ngưỡng cửa này.
Hắn có thiên phú mạnh hơn người bình thường, nhưng lại tầm thường ở Côn Luân.
Độ khó không ít.
Mong đến lúc đó sẽ có bảo vật tương ứng.
Nếu như có thêm một tạo vật thiên địa, vậy thì dễ dàng rất nhiều.
Dù là Đạo Tạng hay Tạo Hóa đan đều được.
- Không phải đi xa nhà.
Mạc Chính Đông sửa lại.
Hắn chỉ thăm dò đệ tử chút thôi.
Đồ đệ mình cái gì cũng tốt, chỉ hơi quái gở.
Mấy chục năm trước thường xuyên đi dạo quanh Côn Luân.
Hắn nghĩ đồ đệ mình đã thử bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài.
Nhưng không ngờ hắn nghĩ sai, không lâu sau, đồ đệ không còn ra khỏi cửa nữa.
Ròng rã ba mươi năm không ra khỏi cửa.
Đệ tử này ngoài bế quan ra chỉ xử lý chuyện trên Đệ Cửu Phong.
May mà còn có chuyện trên Đệ Cửu Phong.
Nếu không thì sợ là ba mươi năm không ra khỏi động U Minh luôn.
Nhưng hắn có thể cảm giác được Giang Lan luôn cố gắng, tất nhiên là vì thành Tiên.
- Vậy thì đi ở đâu?
Giang Lan hơi tò mò.
Thật ra nếu đi nửa ngày đường thì hắn cũng chẳng muốn đi.
- Đã là Kim Đan viên mãn rồi sao?
Mạc Chính Đông hỏi.
- Vâng, gần đây đang muốn đột phá.
Giang Lan gật đầu.
Hắn ở Kim Đan viên mãn ba mươi năm, đúng là nên đột phá.
- Ngoài Côn Luân có khách điếm Cựu Tửu, ngươi biết không?
- Biết, có đi qua mấy lần.
Khách điếm Cựu Tửu là nơi Giang Lan thường xuyên mua rượu.
- Gần đây bọn họ bận rộn, muốn tuyển nhân viên, chỉ cần đệ tử kém nhất của tất cả đỉnh núi là được. Ngươi đi thử một chuyến xem có được nhận không?
Mạc Chính Đông nói khẽ.
- Sư phụ, đệ tử kém nhất của tất cả đỉnh núi…
Giang Lan cảm thấy tốc độ tu luyện của hắn không chậm .
- Đệ Cửu Phong còn có có người đệ tử nào kém hơn ngươi sao?
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan hỏi.
Giang Lan.
- .......