Sắc mặt Bạch Đông Lâm tái nhợt như thể đã tiêu hao rất nhiều năng lượng mới miễn cưỡng lắm mới giành được chiến thắng. Hắn đứng yên tại chỗ, khi đám đông bắt đầu vây quanh thì mới lộ ra nụ cười, nhấc tay vạch ra cửa ánh sáng rồi biến mất tăm. Trở lại Tử Trúc Cư, Thánh Khanh đã chờ sẵn ở đây từ lâu rồi. Hai người vừa nhìn thấy nhau đã cùng phá lên cười rất to, khi không kiếm được nhiều điểm cống hiến như vậy, không vui mừng hớn hở mới là lạ.
Thánh Khanh đưa hết điểm cống hiến cùng linh thạch cho Bạch Đông Lâm, sau đó trực tiếp nói:
“Bạch huynh, đừng dùng những lời khách khí, cũng không cần lấy điểm cống hiến hay linh thạch ra để cảm tạ. Thật ra ta cũng đâu làm được gì. Thật không dám giấu, ta cũng nhân cơ hội đặt toàn bộ tài sản vào đó, kiếm được một món lớn rồi.”
“Ha ha ha, với lại ngươi còn chưa thấy đâu, thời điểm ta dùng điểm cống hiến và linh thạch của ngươi đặt cược đã có bao nhiêu sư tỷ, sư muội nhìn ta đầy ngưỡng mộ. Ta mới nhận được mấy chục lời mời kết giao bằng hữu kia kìa.”
“Thôi, không nói nữa, không nói nữa. Ta có hẹn với một vị sư muội rồi, đi trước đây!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây