“Đúng vậy, đa số những món đồ trong này đều là đồ ở Minh Dự cổ giới.” Việc này cũng chẳng có gì mà phải giấu diếm cả. Nếu là chỗ khác thì còn cần che che lấp lấp, lén lút bán ra ngoài chứ ở Thánh Tông thì cơ bản là không cần để ý đến những thứ này. Chỗ pháp bảo này nhìn thì có vẻ nhiều nhưng cộng hết lại có khi giá trị còn không bằng một món thánh khí trung phẩm hơi tốt một chút.
Chưởng quỹ lộ ra vẻ quả nhiên là như thế. Đây không phải là lần đầu hắn ta nhìn thấy phương pháp luyện khí thô sơ tệ hại này, chẳng qua đúng là lần đầu tiên nhìn thấy số lượng nhiều như vậy.
“Công tử, lão hủ thật không dám đấu diếm. Số pháp bảo này của ngài, ngoại trừ số ít thuộc Càn Nguyên giới cùng mấy món linh khí ra thì phần lớn đều không có giá trị gì. Gần như là chỉ có thể nấu lại, tinh luyện tài liệu bên trong nên giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, tất nhiên là hắn hiểu rõ lời của chưởng quỹ. Pháp bảo mà tiểu thế giới như Cổ Giới chế tạo thường có thủ pháp luyện chế rất thô sơ, minh văn được khắc bên trên cũng cực kỳ tầm thường, chỉ cần là tu sĩ Càn Nguyên giới có tí kiến thức thì sẽ chẳng thèm để mắt nên chỉ còn mỗi cách là nấu lại.
Chỉ có linh khí, bởi vì sử dụng tài liệu quý giá để luyện chế nên có giá trị không nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây