Bạch Đông Lâm chậm rãi giơ bàn tay lên, lòng bàn tay lơ lửng hai điểm nhỏ đỏ xám còn nhỏ hơn mười lần so với một dấu chấm. Khi hắn hoàn thành một chiêu này, bởi vì đặc tính của không gian Linh Khiếu nên Ngụy Trì Khanh cũng không còn cơ hội chạy trốn nữa. Chỉ cần ở trong giới hạn của Thiên Thị Địa Thính, đối phương tuyệt đối không thể chạy thoát!
Lúc này Ngụy Trì Khanh không rảnh quan tâm được nhiều như vậy, cũng không còn tâm tư tiếp tục để ý đến Bạch Đông Lâm. Cảm giác nguy cơ kinh khủng làm cho rất nhiều Linh Khiếu của hắn ta cũng bắt đầu gào thét, hắn ta quyết định quay đầu bỏ chạy, bộc phát ra tốc độ cực hạn.
Đáng tiếc cho dù hắn ta chạy về phía nào, thay đổi phương hướng mấy lần, cảm giác nguy cơ làm hắn ta hít thở không thông vẫn không giảm bớt chút nào, cứ như nó đã bám vào xương cốt, quanh quẩn trong tâm thần của hắn ta, dần dần trên mặt Ngụy Trì Khanh bắt đầu hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Bạch quang lưu chuyển trong hai mắt Bạch Đông Lâm, dáng vẻ Ngụy Trì Khanh chật vật chạy thục mạng hiện lên trong mắt hắn, một khí cơ tập trung chặt chẽ lại, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, dưới sự thao túng của linh hồn, không gian Linh Khiếu xám lạnh chậm rãi thôn phệ Linh Khiếu thống khổ màu đỏ, một luồng sóng không rõ phát ra.
“A a a! Ta không cam lòng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây