Phía xa biển lửa có chút nhộn nhạo, bóng dáng Hắc Hổ chậm rãi nổi lên. Khóe miệng hắn ta có vệt máu chảy ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Đông Lâm, giọng nói còn khàn hơn lúc trước: “Sao ngươi có thể làm được chứ? Vừa rồi ngươi đã tự bạo cơ mà? Tại sao lại không hao tổn gì?”
Bạch Đông Lâm xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Ồ, ngươi hiểu lầm rồi. Ban đầu kịch chiến cùng ngươi là đại ca sinh ba của ta, vừa rồi tự bạo là nhị ca, còn ta là tiểu đệ.”
Lông mày Hắc Hổ giật đùng đùng, lửa giận trong lòng không cách nào kìm nén được nữa, ngửa mặt lên trời gầm lên.
“Chết đi cho ta!”
Hắc viêm vô cùng vô tận bùng lên kịch liệt, ngưng tụ thành vô số đao binh dị thú bắn về phía Bạch Đông Lâm. Hắc Hổ biến thành hắc viêm cự nhân (người khổng lồ bằng lửa đen) tay cầm trường côn đen nhánh nện xuống đỉnh đầu Bạch Đông Lâm.
“Thiên Ma Giải Thể đại pháp!”
Ầm ầm ầm!
“...”
“Thiên Ma Giải Thể đại pháp!”
“...”
Sau khi chống lại bảy tám lần tự bạo của Bạch Đông Lâm, cuối cùng Hắc Hổ cũng phải lùi lại. Hắn ta kéo dài khoảng cách với Bạch Đông Lâm, lơ lửng trong hư không. Sắc mặt hắn ta vô cùng nhợt nhạt, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ.
Hắc viêm vô tận lập tức thu nhỏ lại, bồng bềnh phía sau lưng, hắn ta dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Bạch Đông Lâm, như thể đang nhìn một con quái vật.
“Rốt cuộc thì ngươi là thứ gì vậy?”
“Ngươi muốn chạy trốn à?”
Sắc mặt Hắc Hổ thoáng chốc đã tối sầm lại. Hắn ta thừa nhận với sức mạnh của thân thể này thì căn bản là không làm gì được Bạch Đông Lâm, thậm chí còn có nguy cơ ngã xuống. Nhưng bây giờ hắn ta đã không thèm quan tâm đến mấy chuyện này nữa, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên sự kỳ quái của Bạch Đông Lâm.
Nhất định phải báo cáo tình huống của tên này cho đại nhân phía trên, như vậy thì chẳng những được miễn hình phạt mà còn có thể lập công lớn. Lúc này Hắc Hổ mới quyết định rút lui.
Tâm thần Bạch Đông Lâm nhanh chóng xoay chuyển. Hắn đã chơi chán rồi, đã đến lúc làm chính sự. Năng lực tự bạo của hắn tốt thì tốt thật nhưng nếu Hắc Hổ cố gắng chạy trốn thì đúng là hắn cũng không thể làm gì được.
Mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch, ý niệm của hắn vừa thoáng qua thì sâu trong lòng đất, bộ xương vàng đang ngồi xếp bằng trong trung tâm trận pháp đã từ từ đứng dậy. Toàn thân nó lấp loé minh văn đỏ tươi như máu.
Ánh sáng đỏ rực bắn ra từ hai hốc mắt.
Kiếm Nhai, tầng sâu nhất ở Vô Quy Táng Vực.
Vẻ mặt Bạch Cốt phu nhân nhu thuận ngồi quỳ trên mặt đất, trước mặt có một đống lửa vàng rực cháy, bên trên ngọn lửa là một con bê đã được làm sạch.
Bạch Cốt phu nhân thỉnh thoảng lật qua lật lại vỉ nướng, lấy ra nhiều loại gia vị khác nhau từ đống chai lọ bên cạnh, rải đều lên con bê. Nhu thuận nghiêm túc chứ không hề có một chút tuỳ ý buông thả nào như khi còn ở trong Cốt Hải.
Nàng ta không thể không nghe lời, con bê trên vỉ nướng chính là một con Hỏa Ngưu Vương có thực lực quấy trời đảo đất thế mà khi gặp phải lão giả luộm thuộm trước mặt cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn lót dạ.
Lão giả luộm thuộm nằm trên mặt đất, trên tay cầm một chiếc chân chim vàng óng tỏa sáng lấp lánh. Lâu lâu lão lại cắn một miếng, ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ rồi cầm bầu rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm.
“Hấc! Không tồi, không tồi. Tiểu Bạch Cốt, tay nghề nướng thịt của ngươi càng ngày càng giỏi đấy.”
“Tiền bối, tại sao ngài…”
“Đã nói đừng gọi ta là tiền bối rồi cơ mà, gọi ta là gia gia!”
Bàn tay nhỏ của Bạch Cốt phu nhân lập tức siết chặt lại, răng ngà nghiến đến kèn kẹt. Nàng ta im lặng, không để ý đến lão giả luộm thuộm nữa.
Ừng ực! Ừng ực!
Lão giả luộm thuộm nhấp thêm mấy ngụm rượu mạnh, đôi mắt mất đi tiêu cự dường như đã bị cuốn vào trong hồi ức xa xôi nào đó. Một lúc sau lão mới định thần lại nói với Bạch Cốt phu nhân:
“Lão phu bắt ngươi vì muốn cứu mạng ngươi. Chẳng bao lâu nữa Táng vực này sẽ không còn thái bình.
Về phần tại sao lại muốn cứu tiểu nha đầu nhà ngươi thì đó là do chúng ta rất có duyên phận.
Tiểu Bạch Cốt, ngươi là từ đời thứ chín của lão phu lột xác mà ra, gọi lão phu một tiếng gia gia cũng là chuyện rất hợp tình hợp lý, đúng không?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Bạch Cốt phu nhân, lão giả luộm thuộm cười thành tiếng. Lão cắn thêm một miếng chân chim, uống thêm ngụm rượu mạnh, đang định tiếp tục trêu đùa Bạch Cốt phu nhân thì vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi, mắng:
“Chó má! Tên khốn kiếp nào dám động đến di thuế (phần xác đã được lột ra) của lão tử!”
…
Trong Trụy Nguyệt Khanh.
Bộ xương vàng sải bước, hốc mắt tràn ngập hồng quang nồng đậm nhìn thẳng vào Hắc Hổ.
Hắc Hổ sững sờ nhìn một lúc, trong lòng dâng lên cảm giác rất rợn người, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Không hay rồi! Đời coi như xong!