Hắn phát hiện dưới chân mình có một thi thể của dị thú không biết tên, máu thịt lẫn lộn, não văng tung tóe. Nó đã chết không thể chết lại được nữa.
Lúc này, bụi bặm lắng xuống. Bạch Đông Lâm thấy xung quanh cái hố sâu còn có mười mấy người, có nam có nữ, có người sống có người chết. Mấy tu sĩ miễn cưỡng còn có thể đứng thẳng được thấy Bạch Đông Lâm chui từ trong cái hố sâu kia ra thì vội vã cung kính hành lễ: “Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng!”
“Cảm ơn tiền bối đã trượng nghĩa giúp đỡ tiêu diệt mãnh thú!”
Từ đôi lời của bọn họ, Bạch Đông Lâm hiểu ngay tình huống. Xem ra, bản thân đã vô tình đập chết mãnh thú cứu bọn họ. Hắn khẽ mỉm cười nói: “Các vị không cần khách sáo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là phẩm đức cơ bản của tu sĩ như ta.”
Không biết bàn đá đã đưa hắn truyền tống tới nơi nào. Không quen cuộc sống ở nơi đây thì tạo quan hệ với mấy người bản địa này rất có ích. Mấy người này nghe vậy thì tỏ ra bội phục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây