Nghe tiếng gào lên của Giản Tang Du, đứa trẻ vẫn ngồi dưới gầm bàn cười ha ha.
Cố Trầm cúi mắt nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn cậu bé. Đứa trẻ đang cười bỗng dưng im bặt, vài giây sau còn bị dọa ngược lại và khóc thét lên. Lúc này, ba mẹ của đứa trẻ nghe tiếng khóc của con mình nên vội kéo cậu bé sang rồi mắng: “Không phải đứa bé chỉ giỡn với hai người thôi sao, còn làm thằng bé khóc sợ tới phát khóc thế này. Thằng bé còn nhỏ mà, có hiểu gì đâu.
“Đứa trẻ không hiểu, hai người cũng không hiểu ư? Giọng của Cố Trầm lạnh lẽo và cứng ngắc hỏi ngược lại: “Sinh mà không biết dạy thì sinh ra làm gì?
Cố Trầm vừa dứt lời, bỗng dưng đứa trẻ khóc ngày càng to tiếng. Mẹ của đứa trẻ giận dữ trừng mắt nhìn anh, cô ta vội dỗ đứa trẻ. Ba của đứa trẻ đứng lên hình như là muốn ra tay với Cố Trầm, lúc ánh mắt sắc bén của anh liếc ngang thì anh ta bất chợt xìu xuống.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi. Ba của đứa trẻ nhấc tay búng vào trán của cậu bé. Chắc là vì người trong toa đều nhìn sang anh ta, anh ta cảm thấy mất thể diện. Cho nên anh ta gào lên với người mẹ: “Có em làm gì chứ? Con trai khóc như vậy mà em không biết dỗ ư?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây