Giản Tang Du lặng lẽ nhích tay ra một chút, sau đó quay đầu giả bộ nhìn ra cửa sổ để ngắm cảnh.
Tàu đã rời ga, có đứa trẻ bốn năm tuổi ngồi ở ghế bên cạnh rất ồn ào, chạy nhảy khắp toa tàu, ba mẹ của đứa trẻ nghịch ngợm này cũng không có ý muốn quản chế.
Đứa trẻ nghịch ngợm hơi mập, nhưng rất thích quỳ dưới đất mà bò lung tung. Giản Tang Du thấy cậu bé chui dưới gầm bàn ở phía mình, cô chau mày và cúi đầu nhìn.
Cậu bé thấy Giản Tang Du đang nhìn mình thì cậu ngẩng đầu lên làm mặt hề với cô. Giản Tang Du trợn mắt và không thèm để ý tới cậu bé, cô quay sang nhìn Cố Trầm. Vừa nghĩ tới anh… đột nhiên Giản Tang Du nhẩm tính trong bụng. Nay gặp thì cũng gặp nhau rồi, không làm chút gì thì không phải có lỗi cho sự trùng hợp này sao? Nếu để Cố Trầm ghét cô thì phải bắt đầu từ cơ hội từng tí một thế này.
“Cố Trầm. Giản Tang Du lên tiếng gọi Cố Trầm, người nãy giờ vẫn không nói lời nào. Cô vươn tay kéo cánh tay anh: “Cho em mượn điện thoại của anh một chút nha.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây