“Nếu sợ thì cũng là anh sợ! Anh lớn tuổi hơn em. Cả ngày ở trong đơn vị, cũng không có cơ hội tiếp xúc với cô gái khác. Tính tình của anh lại tệ như thế, động một chút là xụ mặt, động một chút là hung dữ. Anh còn lo cái này lo cái kia, không cho ăn cái này, không cho ăn cái kia. Nên là anh sợ em không cần anh nữa mới đúng. Nếu em không cần anh, chắc chắn anh sẽ không tìm được cô gái khác bằng lòng gả cho anh và chịu được tính tình tệ hại này của anh đâu.”
Nói xong, Giản Tang Du lại tỏ ra đắc ý. Cô nhe răng cười rất vui vẻ với anh, đôi mắt long lanh giống như ánh sáng gian xảo trong mắt của hồ ly con: “Em thì lại khác. Em còn trẻ, lại xinh đẹp, ngoan ngoãn và đáng yêu. Em còn lắm tài năng, dần dà cũng quen biết nhiều người hơn, trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, biết dỗ người khác hơn anh, tính tình tốt hơn anh.”
Đầu ngón tay của cô chọc vào ngực anh: “Cho nên Cố Trầm, anh phải đối tốt với em một chút. Tốt thêm chút nữa, dỗ em vui vẻ, em sẽ không chán ghét anh.”
Vậy nên Cố Trầm suy nghĩ, bản thân càng nhân nhượng thì người kia càng lấn tới, chắc cũng không tìm ra Giản Tang Du thứ hai - người đã đạt tới cảnh giới tối cao trên thế giới này. Anh cũng không phản bác lời Giản Tang Du nói mà chỉ chờ cô cười đủ rồi. Anh mới cười nhẹ nhàng rồi xoa đầu cô: “Ngủ đi.”
Lần này Giản Tang Du không phản kháng, cô ‘ừm’ một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây