Bởi vì quá mệt mỏi, Hứa Đan Vân đã ngủ, trong phòng quá yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở có chút nặng nề của Hứa Đan Vân.
"Vốn dĩ cho rằng Đại đội trưởng đã khó tính rồi không ngờ huấn luyện viên ngày hôm nay còn là Diêm Vương nữa!" Vưu Dư Hâm nằm đó cảm khái một câu.
"Buổi trưa lúc ăn cơm, anh ta còn cho phép tôi giữ lại cơm để buổi tối ăn. Tôi còn ngây thơ cho rằng huấn luyện viên kia là người mặt lạnh tim nóng!" Giản Tang Du cũng không khỏi âm thầm cảm khái một câu: "Rốt cuộc là tôi quá trẻ hay là quá ngây thơ nhỉ?"
"Chưa thấy ai không biết xấu hổ tự khen mình như cậu đâu!" Vưu Dư Hâm bật cười một tiếng. Lúc này, máy quay phim đã tắt cho nên hai người nói chuyện có chút tùy ý.
"Không biết ngày mai chờ đợi chúng ta là cái gì nhỉ? Chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút thôi!" Mộc Cẩn thở dài, chỉ nghĩ phải cần mấy lần ngày mai nữa... Mộc Cẩn cảm thán: "Khoảng thời gian này trôi qua thật chậm!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây