Ăn xong mì trong bát của mình, không tránh được việc cô nhìn sang bát của người khác. Giản Tang Du đẩy bát không của mình sang bên, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh Cố Trầm, hai tay chống cằm, ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Trầm.
"Tối nay anh ăn cơm chậm quá!" Giản Tang Du cười hì hì nói một câu: "Có phải anh không đói bụng không?"
Cố Trầm nhíu mày, quả thật anh không đói bụng. Chẳng qua là muốn ngồi bên cạnh cô mà thôi.
"Nếu anh không đói, để em ăn hộ anh một chút nhé?" Giản Tang Du đi đến bên cạnh Cố Trầm, cả người cô như dán lên người Cố Trầm.
Thấy Cố Trầm không nói lời nào, cô thử dò xét lấy đôi đũa trong tay anh, ngón tay vừa đụng vào, chợt nghe thấy anh nói một tiếng: "Bây giờ đã muộn lắm rồi, nếu như ăn quá no sáng mai dậy thì dạ dày em sẽ không thoải mái đâu." Đặc biệt là khi bị đói cả một buổi chiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây