Xe vừa ra khỏi làng, Giản Tang Du lập tức bắt đầu chuẩn bị đầy đủ đồ nghề, khi ngồi phòng vip ở sân bay nội thành, cô cũng chẳng dám cởi khẩu trang, mũ và tháo mắt kính xuống, gương mặt che kín mít.
Nhưng cho dù là thế, Kỷ Thiên Bạc vẫn có thể nhận ra Giản Tang Du trong đám người khi tới sân bay đón, từ đằng xa đã vẫy tay với cô.
“Thầy Kỷ à, ánh mắt anh lợi hại quá! Đã trùm kín thành như vậy mà anh có thể liếc mắt một cái nhận ra sao? Giản Tang Du kéo hành lý chạy về phía Kỷ Thiên Bạc. Đến khi đứng trước mặt anh ấy, cô nở nụ cười với Kỷ Thiên Bạc, chỉ là vì che mặt nên có lẽ anh ấy cũng không nhìn thấy.
“Thật à? Anh cảm thấy việc liếc mắt một cái đã nhận ra em ở trong đám đông cũng không quá khó. Kỷ Thiên Bạc cười giải thích, sau đó anh ấy đưa tay muốn xách hành lý giúp Giản Tang Du.
“Không cần, không cần đâu thầy Kỷ, em vẫn cầm ổn thứ này, chỉ có vài bộ quần áo và vài món đồ trang điểm nên chẳng nặng. Giản Tang Du lắc đầu lia lịa khi nhìn thấy cây gậy chống trong tay Kỷ Thiên Bạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây