Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc dừng trên nắp thùng rác, sau đó cầm cái hộp chậm rãi thu hồi lại.
"Trả lại cho anh! Lão lưu manh!" Giản Tang Du thở phì phò vứt hộp áo mưa trả lại vào ngực Cố Trầm.
Lão lưu manh trong miệng cô dễ dàng đón được đồ. Sau đó hai chân thon dài đi về phía cô, Giản Tang Du nhìn một cái, nghiêng đầu chạy.
Cố Trầm dừng bước chân, đứng đó nhìn bóng lưng của Giản Tang Du, không kiềm chế dược mà khóe môi hơi nhếch lên.
Có bản lĩnh nhổ râu cọp thì đừng có chạy. Cả một buổi chiều, Giản Tang Du nằm ì trong phòng ngủ không đi ra, Cố Trầm cũng không biết đang ở ngoài phòng khách hay trong phòng sách cũng không hề làm phiền cô học lời thoại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây