Mà Cố Trầm ngồi ở bên cạnh nhìn Giản Tang Du múc canh cho Giản Gia Lãng, sau đó còn đồng ý làm thịt bò xé sợi cho cậu, cô ăn hai miếng đồ ăn rồi lại bóc tôm cho Giản Gia Lãng.
Ánh mắt Cố Trầm nhìn con tôm đã lột vỏ trên tay cô, sau đó hỏi: "Giản Gia Lãng không có tay sao? Ăn tôm còn cần người bóc vỏ à?"
Giản Gia Lãng nghe Cố Trầm hỏi những câu này đến mức đũa cũng không cầm chắc, ngẩng đầu chỉ thấy Cố Trầm đang nhíu mày nhìn cậu, trái tim bé nhỏ của cậu đang đập loạn cực kỳ khẩn trương.
Từ nhỏ, Giản Tang Du vẫn luôn chăm sóc cậu như vậy. Bao nhiêu năm qua, Giản Gia Lãng đã quen rồi. Giống như nói những chuyện vừa rồi dường như cũng quên mất trên bàn ăn còn có một người khác.
Vẫn không có thói quen ngồi ăn cơm với anh rể mình, Giản Gia Lãng vội vàng nói với Giản Tang Du: "Chị, chị mau ăn cơm đi, em lớn như vậy rồi, nếu muốn ăn gì sẽ tự mình gắp!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây