Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Chương 391: Điền từ

Chương Trước Chương Tiếp

Một vài câu đầu tiên được ghép từ bài đồng dao đọc rất trôi chảy, tổng cộng có ba bài đồng dao, chắt lấy tinh hoa. Sau bài đồng dao, quá một nhịp, giọng của Giản Tang Du lại vang lên một lần nữa.

‘Trên mọi nẻo đường đều có ngọn đèn soi sáng cho những người đi xa trở về. Đó là phương hướng cho họ đến và đi. Mỗi một ô cửa đều có ngọn đèn dẫn đường cho cánh chim mệt mỏi bay về tổ vào đêm. Đó là ánh sáng cha gió che mưa cho chúng. Trăng non ơi, bạn còn sáng hơn cả họ. Nhưng không thể nói tôi biết, con đường dưới chân, cuối cùng sẽ dẫn về phương nào? Có phải là hướng tôi có thể đi để trở về? Các vì sao đầy trời, bạn óng ánh hơn cả chúng. Nhưng liệu có thể nói tôi biết, có phải có một ô cửa sổ vẫn chiếu sáng chờ tôi lá rụng về cội? Người đi đường nói, dưới chân mỗi người đều có một con đường về nhà. Ai đó có thể cho tôi biết, tại sao lại quên mỗi mình tôi? Quên cho tôi một con đường. Quên cho tôi một tia sáng. Quên chỉ dẫn phương hướng cho tôi, để tôi vén màn sương, tìm lối về nhà. Mẹ thân yêu, con đã lớn, mẹ có khoẻ không? Ba kính mến, con hiểu chuyện rồi, ba có khỏe không? Thế giới này rộng lớn, hai người có phải đang chờ đứa con vụng dại đang nỗ lực tìm đường về nhà đó không?? Ba mẹ thân yêu và kính mến của con. Hai người nhất định phải già chậm đi một chút, từ từ hẵng đi.’

Nghe tới đây, Kỷ Thiên Bạc tạm dừng ghi âm, tay đang cầm điện thoại hơi run. Anh ấy lại ngã ngửa, bắt đầu nghe từ câu ‘Ai đó có thể cho tôi biết, tại sao lại quên mỗi mình tôi?’. Đợi đến lần thứ ba, cuối cùng Kỷ Thiên Bạc cũng xác định lúc Giản Tang Du hát tới đây, cô đã khóc. Nếu không phải quen giọng nói của cô, tình cảm đè nén nhỏ bé này thật sự rất khó mà phát hiện. Anh ấy thậm chí có một ảo giác. Trong lời bài hát này, dường như Giản Tang Du đã hát lên tiếng lòng của mình.

Anh là thính giả, chỉ nghe một lần thì có thể nghe hiểu tâm trạng nồng nhiệt trong bài hát, có sức lan truyền rất mạnh mẽ, khiến con tim người nghe gần như khắc khoải.

Câu cuối cùng ‘Mẹ thân yêu, con đã lớn, mẹ có khoẻ không? Ba kính mến, con hiểu chuyện rồi, ba có khoẻ không?’. Trong câu này, Kỷ Thiên Bạc có thể nghe thấy sự mong mỏi và kính trọng mà những người con xa nhà dành cho ba mẹ của mình. Nhưng trong sự khao khát và kính trọng đó, với một câu ngắn gọn rằng ‘Con đã lớn’ và ‘Con hiểu chuyện rồi’ khiến người nghe nhận ra ngay tâm trạng của người hát thận trọng về mặt cảm xúc.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 45%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)