“Đúng là ăn vào rất ngon, nhưng sau khi ăn một tháng rồi thì con sẽ mệt. Nên con cũng không ăn nhiều, vì sợ béo, cũng sợ nóng người. Giản Tang Du nói: “Chuyện quan trọng nhất là khi ở độ cao so với mặt nước biển lớn như thế thì nấu cơm thường hay bị sình, rất khó ăn, cho nên con chỉ thường ăn mì trong thị trấn suốt một thời gian dài thôi.
Sau khi nói xong, Giản Tang Du lên án một cách thản nhiên: “Mọi chuyện là như vậy đấy, giữa trưa mà Cố Trầm cũng nấu mì cho con ăn, đến nỗi lúc ngủ trưa, con còn nằm mơ nhớ đến cảm giác được ăn cơm mà.
Chiếc đũa kẹp thịt trên tay Cố Trầm đã đến gần chén của Giản Tang Du vừa nghe đến câu nói của cô thì xoay đầu, bỏ lại miếng thịt vào miệng anh.
Giản Tang Du ngạc nhiên nhìn anh, sững sờ mở to mắt.
“Cố Trầm! Giản Tang Du nghiến răng gọi tên anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây