Giản Tang Du ngồi xuống cát không hề có chút hình tượng nào. Khuôn mặt, nụ cười đều sáng chói rực rỡ như ánh sao. Cô ngẩng đầu, cầm chai nước chỉ còn một nửa, nhìn Cố Trầm qua chiếc kính mắt, trong ve nói "Vây lần tới anh dẫn em đi đâu?"
Cho dù qua lớp kính mắt, không thấy rõ ánh mắt cô nhưng Cố Trầm cũng có thể cảm nhận được đôi mắt cô lấp lánh.
Cố Trầm nhếch môi, như cười như không: "Đưa em đến..."
Nói đến đây, anh cố ý dừng một chút, mở miệng: "Leo Trường Thành!"
Giản Tang Du ngẩn người, thở phì phò, lấy một nắm cát ném về phía Cố Trầm: "Không đi! Cố Trầm, anh là đồ khốn kiếp. Khụ khụ! Móa nó, sao cát lại bay về phía em chứ?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây