Cố Trầm không nói lời nào, chỉ đơn thuần là vì từ nhỏ trầm mặc ít lời, cho nên bình thường mới không hé răng.
Sức ăn của Giản Tang Du cũng không lớn lắm, kỹ năng nấu nướng của Cố Trầm cũng không tính là giỏi, anh lại còn nấu quá nhiều, ăn được một nửa, Giản Tang Du đã lấy đũa khuấy trong bát, không dám trực tiếp nói với Cố Trầm mình không ăn nữa, nhưng cố ăn thêm một miếng thôi cũng ăn không vào. Đôi mắt cô ục ục chuyển sang bát của Cố Trầm, trong lòng bắt đầu bắt đầu thầm so sánh, so xem nếu trực tiếp nói cô không ăn hết bát mì Cố Trầm nấu có hậu quả nghiêm trọng hơn hay là hạ đũa nhờ anh ăn giúp chỗ mì thừa sẽ có hậu quả nghiêm trọng hơn?
Sớm biết như vậy cô đã không ở trong phòng liền không trì hoãn quá lâu trong phòng như vậy, mình tự nấu sẽ không đến mức quẫn bách như hiện tại.
“Cố Trầm. Giản Tang Du nắm chiếc đũa khơi mào một sợi mì đưa vào miệng, một bên nói: “Lần sau anh trở về để tôi nấu cơm cho anh ăn nha.
Nhìn thấy Cố Trầm liếc cô bằng ánh mắt đó, Giản Tang Du cười hì hì, tiếng cười có chút lấy lòng: “Tôi không có ưu điểm gì nhiều, nhưng mà tôi cảm thấy tay nghề nấu nướng của tôi cũng không tệ lắm, ngay cả Mễ Na cũng nói tay nghề nấu nướng của tôi rất tốt, lần tới khi anh trở về cứ nói trước với tôi một tiếng, nếu mà tôi có ở nhà thì tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây