Thế nhưng, câu nói này khi vào trong tai chư vị tướng quân ở đây lại cực kỳ chói tai, giống như là bị đập cho một cái bạt tai.
Mọi người tự mình biết mình, nếu như thực sự có cống hiến vô cùng lớn, nói như vậy không có gì đáng trách. Thế nhưng, ở dưới tình huống biết rõ Ngụy Quốc chỉ là một quốc gia phụ trợ mà vẫn nói như thế, ngoại trừ lúng túng thì vẫn là lúng túng.
Đương nhiên, lúng túng không chỉ là chư tướng ở đây, còn có Công Tôn Chỉ vẫn không nói một lời kia.
Trận chiến đó, hắn là chủ soái liên quân đường phía tây, cuối cùng bởi vì không cách nào điều phối lợi ích giữa quân đội các nước, cũng không có biện pháp nào để phá quan. Vì thế, ở thời điểm hậu kỳ, đại quân phía tây chỉ giống như một vật trang trí, từ đầu tới cuối không thể đánh đến phúc địa của người ta. Nếu không phải trận chiến đó chỉ để thu phục lại những vùng đất bị mất của Ngụy Quốc, để hắn có được uy vọng ở đây, thì hắn cũng không tiện nói lại chuyện này.
Công Tôn Chỉ nhíu nhíu mày, nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây