Tại thời điểm này, điều rõ ràng nhất chính là, theo phạm vi lãnh thổ Thương Quốc không ngừng mở rộng, từ đó làm cho chiến tuyến cũng kéo dài theo, từ đó phương diện hậu cần sẽ trở nên có chút giật gấu vá vai.
Nói chung, ví dụ như Tấn Quốc, một trăm vạn tướng sĩ ở tiền tuyến đánh trận, cần có ít nhất bốn đến năm trăm vạn người ở hậu phương bôn ba vận chuyển hậu cần, vẻn vẹn là công tác vận chuyển lương thảo đã cần hơn trăm vạn dân phu.
Tuy rằng Thương Quốc xây dựng được các con đường bằng xi măng, kết nối các tuyến đường Đông Tây Nam Bắc tạo thành một cái võng lớn, làm cho tốc độ hành quân gia tăng gấp vài lần, đồng thời cũng có quỹ đạo vận tải lương thảo và đồ quân nhu riêng. Thế nhưng, nếu như ngoài tiền tuyến có một trăm vạn người tác chiến, vẫn phải cần tới sáu mươi, bảy mươi vạn nhân viên hậu cần.
Nhắc tới cuộc chiến Trường Bình ở thời kỳ chiến quốc, sức chiến đấu của quân đội Triệu Quốc cũng không kém gì quân đội Tần Quốc được kích thích bởi chế độ công huân tước, thế nhưng bởi vì nguyên nhân hậu cần, vẻn vẹn ở năm thứ hai liền rơi vào thế yếu, sớm bộc lộ ra dấu hiệu thất bại.
Nếu như để quân đội Thương Quốc và Tấn Quốc bày ra trận thế quyết chiến bằng một trận chiến lớn, như vậy Dương Mộc không những có lòng tin chiến một trận, mà còn tin tưởng nắm được thắng lợi. Thế nhưng, nếu như rơi vào cục diện giằng co như cuộc chiến Trường Bình, vậy quả thật rất gay go.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây