Tẩm cung của Vương hậu!
Vương hậu nằm mê man ở trên giường, Vương Khả vàĐại vương Chu Yếm của Đại Thanh lại ngồi ở một cái bàn cách đó không xa.
Lúc này hai người giống nhưbằng hữu quen biết nhiều năm, bỗng nhiên gặp lại vậy.
- Ngươi rời khỏi Đại Thanh mấy chục năm, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi!
Chu Yếm lạnh lùng nói.
- Ồ, năm đó nếu không phải ta đi nhanh thì có lẽ ta còn chết nhanh hơn.
Vương Khả cũng khó chịu nhìn về phía Chu Yếm.
- Thật không? Tại sao năm đó ngươi lại không tạo phản, sao ngươi lại có thể trốn đi được?
Chu Yếm trầm giọng nói.
Vừa nói, Chu Yếm nhấc bầu rượu ở trên bàn lên, sau đó bắt đầu rót rượu.
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy? Năm đó, chín vị vương tử dòng chính của Đại Thanh vương triều tranh đoạt với nhau. Khi đó ngươi có thân phận gì cơ chứ? Ngươi là tên vương tử yếu nhất nha! Nếu không phải có ta dốc hết lực lượng của Vương gia để giúp ngươi, giúp ngươi trổ hết tài năng, lực áp tám vị vương tử khác thì sao ngươi có thể trở thành Đại vương của Đại thanh vương triều này?
Vương Khả trợn mắt nói.
Chu Yếm bưng một chén rượu lên, đưa cho Vương Khả rồi nói:
- Thế nhưng, ngươi vẫn tạo phản!
- Con bà nó! Lúc trước Chu Yếm ngươi nói với ta thế nào chứ? Một khi ngươi trở thành chủ nhân của Đại Thanh vương triều, ngươi sẽ chia đều thiên hạ Đại Thanh này với ta, quyền thế ngang nhau! Đương nhiên, ta cũng không trông cậy vào việc ngươi có thể thực hiện lời hứa. Thế nhưng, sau khi ta giúp ngươi chiếm được vương vị, ít nhất thì ngươi cũng phải bảo hộ Vương gia giúp ta chứ? Thỏ khôn chết chó săn tiện tay nấu sao? Ngươi vẫn diệt toàn bộ Vương gia ta diệt khẩu đó thôi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Năm đó cũng không thể trách ta! Ta cũng muốn chiếu cố Vương gia ngươi, thế nhưng ngươi không tin ta! Chu Yếm ta vẫn là người trọng tình cảm!
Chu Yếm thở dài nói.
- Trọng cảm tình? Ha ha ha ha, ngươi nói lời này mà không biết ngại hay sao? Chuyện thứ nhất sau khi thu phục Đại Thanh của ngươi chính là giết chết tám vị huynh đệ! Ngươi lo lắng bọn họ có thể vùng lên, đoạt vị một lần nữa thì ta có thể hiểu được. Thế nhưng mấy vị tỷ muội của ngươi, chẳng lẽ các nàng cũng muốn đoạt vị của ngươi hay sao? Các nàng chỉ phàn nàn hai ba câu là ngươi đã ban cho các nàng cái chết. Đó là thân nhân của ngươi! Ngươi giết bọn họ, chẳng lẽ ngươi định làm người cô đơn thật hay sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Chu Yếm, liên tục nói.
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Từ xưa tới nay quân vương chính là người cô đơn! Vương Khả, ngươi nên cảm thấy may mắn vì lúc đầu ta không hạ sát thủ với Vương gia các ngươi! Ta không có lỗi với ngươi, là ngươi làm phản, có lỗi với ta!
Chu Yếm trầm giọng nói.
- Con bà nó, ngươi lừa gạt ai vậy? Lại nói tới tên đầu bếp của phủ ta, có phải ngươi đã hạ mệnh lệnh cho hắn, hạ độc vào trong thức ăn ở yến hội của Vương gia chúng ta hay không? Ngươi cho rằng tại sao ta lại vô duyên vô cớ tạo phản cơ chứ? Con bà nó, nếu như ngươi không muốn hại cả nhà ta thì ta tạo phản làm cái gì cơ chứ?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Tên đầu bếp kia?
Chu Yếm sầm mặt lại, hỏi.
- Năm đó là ta cố ý đểhắn bị ngươi thu mua! Ngươi thực sự cho rằngngươi có thể thu mua được người của ta hay sao?
Vương Khả dùng giọng khinh thường nói.
- Vậy chuyện ngươi tạo phản thì sao? Năm đó ta đã ngồi vững ở trên phiến giang sơn này! Ngươi tạo phản còn có tác dụng gì nữa chứ? Cuối cùng không phải ngươi vẫn phải chạy trối chết đó sao?
Chu Yếm trầm giọng nói.
- Ta trốn? Tạo phản không có tác dụng sao? Ha ha, Chu Yếm, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện lúc trước ta mang binh vây quanh vương cung, khi đó ngươi đang run lẩy bẩy ngồi ở trên ngai vàng? Ta trốn sao? Hôm đó, nếu không phải bỗng nhiên xuất hiệnđệ tử tiên môn đến cảnh cáo ta thì sao ta có thể rời khỏi Đại Thanh vương triều được cơ chứ?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Đệ tử tiên môn?
- Không có đệ tử tiên môn nhúng tay thì Đại Thanh đã sớm đổi chủ. Người làm quân vương như ngươi quá bạc tình bạc nghĩa! Ngươi biết lúc trước ta tạo phản đã có bao nhiêu quan viên đưa bái thiếp tới không? Ngươi không được lòng bọn họ! Diệt sát thân nhân, lại giết trung thần, vì tư dục mà không quan tâm tới dân chúng đang bị thiên tai. Bọn họ đã sớm oán than từ lâu rồi. Năm đó ta tạo phản, từ trên xuống dưới đều ủng hộ ta. Đáng tiếc, ta tính toán mọi thứ lại không tính tới một việc. Lại có tiên môn bảo vệ Đại Thanh vương triều! Hiện giờ ta đã hiểu, là dotổ tiên ngươi tích đức cho nên mới được tiên môn phù hộ?
Vương Khả nhìn về phía Chu Yếm rồi hỏi.
- Ngươi nói không sai, thúc tổ của ta có địa vị cực cao ở trong tiên môn! Không chỉ có ta mà hai vương triều kia cũng như vậy. Nếu không có tiên môn đứng sau lưng thì làm sao có thể có được giang sơn to lớn này cơ chứ? Hơn nữa, tiên môn chính ma hai đạo, ta đều có hậu trường!
Chu Yếm kiêu ngạo nói.
- Vậy tại sao ngươi lại lăn lộn thảm như vậy?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Chu Yếm:
- . . . !