Bất Diệt Thần Vương

Chương 97: Chu yếm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đại Thanh vương cung!

Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo dẫn Nhiếp Diệt Tuyệt đi, lúc này hắn mới yên lòng. Trong vương cung, người nguy hiểm nhất là Nhiếp Diệt Tuyệt, có nàng bảo vệ, ai có thể mang U Nguyệt công chúa đi cơ chứ?

Lấy Tương Tư Châu ra, Vương Khả lập tức thúc giục. Tiếp đó ở dưới sự chỉ dẫn của Tương Tư Châu, Vương Khả nhanh chóng đi lại ở trong vương cung.

Đêm hôm khuya khoắt cũng có thị vệ vương cung tuần tra, mặc dù Vương Khả có ý tránh né, thế nhưng trong lúc vô tình vẫn bị một đội thị vệ đang tuần tra bắt gặp.

- Ngươi thuộc bộ nào? Tại sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây?

Tên thị vệ cầm đầu quát lạnh một tiếng, hỏi.

Cho dù Vương Khả mặc y phục thị vệ vương cung, đầu còn đội mũ. Thế nhưng bởi vì hắn đi loạn ở trong vương cung giữa đêm cho nên vẫn phải nghi ngờ.

Vương Khả cúi đầu, biến sắc, hắn biết rõ nhất định mình phải lập tức động thủ. Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, nhất định phải đánh ngất xỉu toàn bộ đám người này.

Vương Khả chỉ về phương hướng phía trước, nói:

- Ta có mệnh lệnh, ta muốn đi tới cung điện kia!

Đợi đám thị vệ kia quay đầu nhìn về phía cung điện, trong nháy mắt Vương Khả động thủ.

Nhưng đám thị vệ này cũng không nhìn về phía cung điện như Vương Khả nghĩ, mà tất cả đều biến sắc nhìn về phía hắn.

- Huynh đệ, có chỗ đắc tội! Quấy rầy! Đi mau, đi mau!

Tên thị vệ cầm đầu lập tức thi lễ, quay đầu mang theo một đám thị vệ chạy trốn mất dạng.

Vương Khả:

- . . . !

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chính bọn hắn đi? Không thẩm vấn ta sao? Ngay cả chuyện ta là ai cũng không để ý? Lại còn đi nhanh như vậy?

Cả đám thị vệ mặc kệ Vương Khả, người khẽ run rẩy, lập tức chạy trốn?

- Các ngươi bị bệnh sao?Ngay cả phi kiếm ta cũng đã móc ra rồi nha.

Vương Khả giương mắt nhìn đám thị vệ đang chạy trốn.

Vương Khả nhìn về phía cung điện mà ngón tay mình chỉ, thầm nói:

- Nếu ta nhớ không nhầm thì đó chính là tẩm cung của vương hậu? Tương Tư Châu chỉ về phía tẩm cung của vương hậu, vì sao khi ta nói muốn đi qua đó thì đám thị vệ kia lại quay đầu bỏ chạy cơ chứ? Tại sao lại làm bộ như không nhìn thấy ta?

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ cho rằng ta là gian phu của vương hậu? Cho nên mới không dám tra hỏi thân phận của ta? Đại vương Đại Thanh đã chết rồi sao? Tại sao Vương hậu lại có thể không kiêng nể gì cả như vậy cơ chứ? Sao hậu cung của vương cung Đại Thanh lại trở nên loạn như vậy?

Vương Khả có chút cổ quái nói.

Nghi hoặc thì nghi hoặc, thế nhưng Tương Tư Châu vẫn chỉ về phía tẩm cung của vương hậu. Vì vậy Vương Khả vẫn tiếp tục đi về phía tẩm cung. Trên đường đi, quả nhiên không có người nào ngăn cản hắn nữa.

Ở phía xa dường như có thị vệ nhìn thấy Vương Khả, thế nhưng cả đám chỉ có thể nhìn từ phía xa. Không có một ai dám tiến lên ngăn cản. Ánh mắt nhìn về phía Vương Khả của mọi người tràn ngập vẻ đáng tiếc, đồng thời ánh mắt khi nhìn về phía tẩm cung của vương hậu cũng vô cùng sợ hãi.

- Két két!

Vương Khả nghênh ngang đi đến trước cửa tẩm cung của vương hậu, sau đó dễ dàng đẩy cửa tẩm cung ra.

- Không thể nào, sao lại có thể tiến vào một cách dễ dàng như vậy cơ chứ?

Vẻ mặt Vương Khả có chút cổ quái, liếc mắt nhìn chung quanh, phát hiện ra không có gì nguy hiểm. Lúc này hắn mới bước chân đi vào bên trong.

Trong vương cung, ở dưới lòng đất trong tẩm cung của vương hậu có một cái địa cung âm u được phong kín.

Ở bên trong địa cung có vô số thi thể. Tình trạng của những thi thể này cực kỳ thê thảm, dường như máu tươi toàn thân bị rút ra sạch sẽ vậy. Toàn thân khô quắt lẳng lặng nằm dưới mặt đất.

Cách đó không xa có một cái hình cụ, bên trên có một nam tử tóc tai bù xù, vẻ mặt tên nam tử kia vô cùng hoảng sợ.

- Đại Thanh vương? Đại Thanh vương? Ngươi, ngươi, không ngờ ngươi lại dám lăn lộn với đám tà ma này? Không ngờ ngươi lại hóa ma? Không, không, không!

Tên tù phạm ở trên hình cụ hoảng sợ kêu lên.

Hóa ra, ở trước mặt hắn có một tên hán tử trung niên, người mặc long bào đứng đó, chính là Đại vương của Đại Thanh.

Ở sau lưng Đại Thanh vương kia có một đám bóng đen ẩn nấp ở trong bóng tối, chính là tà ma trong miệng tên tù phạm kia.

- Chậc chậc chậc? Đệ tử tiên môn sao? Ha ha ha ha, đến bây giờ mới biết chân tướng, ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Ha ha, đáng đời các ngươi. Cuối cùng đều bị Thanh Vương nuốt, ha ha ha ha!

Đám tà ma kia không ngừng cười nói.

Tên tù phạm kia không để ý đến lời trào phúng của tà ma mà nhìn về phía người mặc long bào đứng ở trước mặt mình, nói tiếp.

- Đại Thanh vương? Ngươi có biết kết quả của việc ngươi hóa ma hay không? Tam đại vương triều ở trong khu phàm nhân này. Không, lịch đại vương triều trước đây đã từng quy định, quân vương không thể bái vào làm môn hạ của hai nhà chính ma. Bởi vì một khi các ngươi bái vào làm môn hạ của chính đạo, ma đạo sẽ hạ sát thủ. Bái vào làm môn hạ của ma đạo, tiên môn chính đạo sẽ hạ sát thủ! Các ngươi là quân vương, chỉ có thể đứng ở giữa, trung lập! Ngươi… Không ngờ ngươi lại nhập ma? Lại còn dám đứng ở nơi này tạo nghiệp chướng?

Tên tù phạm kia trừng mắt nhìn Thanh Vương, dùng giọng căm hận nói.

- Cho nên, thiên tử như chúng ta, cả đời chỉ có thể có được một chút sinh mệnh ngắn ngủi thôi sao?

Thanh Vương lạnh lùng nói.

- Tôn tử ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn chưa đủ hay sao?

Tên tù phạm kia rống lên một tiếng, nói.

- Không đủ, không đủ, chỉ riêng vinh hoa phú quý thì làm sao đủ được cơ chứ? Ta không chỉ muốn làm Nhân vương mà ta còn muốn làm một Nhân vương trường sinh bất tử! Phàm nhân sao? Ta chịu đủ rồi! Ta muốn trường sinh, ta muốn trường sinh! Tiên môn thông đồng với nhau, không chịu thu ta làm đệ tử? Không cho ta trường sinh sao? Ha ha ha ha ha, ta vẫn muốn trường sinh!

Thanh Vương quát lên một tiếng, nói.

- Ngươi, ngươi là tổ tiên có đức, chính đạo, ma đạo đều có người phù hộ cho nên mới có thể trở thành quân vương trong khu phàm nhân này. Chỉ cần các ngươi tiếp tục giữ vững như vậy là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời. Mà lúc này, dù là ai thì cũng không bảo vệ được ngươi nữa. Dù là ai cũng vậy. Đại Thanh đã kết thúc, ha ha ha, Đại Thanh vương triều sẽ chấm dứt! Ha ha ha ha!

Tên tù phạm kia dữ tợn nói.

- Không phải ngươi nói kết thúc là kết thúc!

Thanh Vương dậm chân đi lên phía trước.

- Ngươi nhập ma rồi, ta không ngờ ngươi lại dám kiến tạo địa cung, ngây nghiệt chướng ở trong vương cung như vậy! Khó trách ở trong vương cung này có vô số lời đồn, nói ngươi mộng du giết người, ngươi đi ngủ ở trong tẩm cung vương hậu thì bên trong tẩm cung vương hậu thường xuyên phát ra tiếng kêu thảm thiết. Thị vệ tới gần thì lại bị ngươi giết chết tại chỗ. Hóa ra là vì che giấu địa cung này? Ha ha ha, giấy chung quy sẽ không gói được lửa! Ma chính là ma! Tà ma nghiệp chướng tất sẽ sinh ra ma khí, ngươi giết chết biết bao nhiêu đệ tử tiên môn, tu vi tăng lên không ít nha. Thế nhưng, càng như vậy thì ma khí của ngươi sẽ càng ngày càng tăng lên. Một khi ngươi tiết lộ ra một chút ma khí thì đệ tử tiên môn chung quanh sẽ lập tức phát hiện ra. Khi đó bọn họ sẽ truy sát ngươi. Khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn! Ha ha ha ha!

Tên tù phạm kia dữ tợn quát.

- Không che giấu được sao? Vậy sao ngươi lại không thể phát hiện ra? Đồng thời lại còn bị chúng ta bắt giam cơ chứ?

Thanh Vương cười lạnh nói.

- Ta? Không đúng, ngươi làm sao . . . ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️