Bất Diệt Thần Vương

Chương 96: Đại thanh vương triều (4)

Chương Trước Chương Tiếp

Đại biểu ca giải thích nói.

- Ha ha ha ha, coi như hắn có lương tâm. Chỉ là phụ trách tiếp ứng thôi sao? Loại chuyện nhỏ nhặt này thì tính là cái gì cơ chứ? An toàn là đệ nhất nha!

Trương Chính Đạo cười nói.

Đi vương cung nhất định sẽ mạo hiểm, ở bên ngoài an toàn hơn nhiều. Mặc dù cũng là cứu U Nguyệt công chúa, thế nhưng y theo tính cách tham sống sợ chết của Trương Chính Đạo, nếu như có thể an toàn đương nhiên là chuyện tốt!

- Trương tiên sinh, ta nghe gia chủ nói, công phu chạy trốn của ngài là thiên hạ nhất tuyệt?

Đại biểu ca tò mò hỏi.

- Đương nhiên, không phải ta nói khoác chứ. Ta đây ngay từ Tiên Thiên cảnh là đã có thể từ chạy trốn khỏi tay Kim Đan cảnh. Hiện tại ta là Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh cũng chưa chắc đã có thể đuổi kịp được ta!

Trương Chính Đạo đắc ý khoác lác nói.

- Vậy thì ta an tâm rồi!

Đại biểu ca gật đầu một cái.

- Ha ha, không cần phải nghiêm túc như vậy, trong vương cung mới là nơi nguy hiểm nhất. Chúng ta đứng ở bên ngoài này rất an toàn!

Trương Chính Đạo an ủi hắn một câu.

Đại biểu ca lại liếc mắt nhìn Trương Chính Đạo một cái. Liên tục lui về phía sau. Đồng thời cũng nhìn về phía một tên đệ tử khác của Vương gia, nói:

- Bắt đầu đi!

- Vâng!

Tên đệ tử Vương gia kia cung kính nói.

- Bắt đầu? Các ngươi muốn bắt đầu cái gì? Nơi này làm gì có cái gì nha? A, đúng rồi, tại sao thanh âm của tên đệ tử Vương gia này lại giống thanh âm của ta như vậy chứ?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.

Sau đó hắn lập tức nhìn thấy tên đệ tử Vương gia kia vận chân khí, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.

- Nhiếp Diệt Tuyệt, bà nương đáng chết, người quái dị không có nam nhân nào muốn kia. Trương Chính Đạo ta ở đây, có bản lĩnh thì mau đuổi theo ta! Ha ha ha ha ha!

Dưới tiếng thét dài của tên đệ tử Vương gia kia, thanh âm truyền đi khắp Thanh Kinh. Trong nháy mắt có vô số dân chúng duỗi đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn về phía phát ra thanh âm.

Đại biểu ca và tên đệ tử Vương gia kia lập tức chạy vào bên trong một căn phòng gần đó. Sau đó lại từ cầu thang nhanh chóng chạy xuống lầu. Mang theo thế sét đánh không kịp bưng tai chạy tới cuối con đường, tiếp theo biến mất không còn tung tích đâu nữa.

Chỉ để lại Trương Chính Đạo đứng ở phía trên đài cao, hiện lên trước mắt bao nhiêu người trong Thanh Kinh.

Trương Chính Đạo trợn mắt, lắp bắp:

- . . . !

Chuyện gì vậy? Vừa mới xảy ra cái gì? Đây không phải là ta kêu nha. Không phải là ta hô, chuyện này không liên quan tới ta, không liên quan tới ta!

Oanh!

Sau đó ở trên không vương cung có một bóng người xông lên. Khí thế hùng hổ, sau đó cũng có thanh âm từ phía đó truyền lại.

- Nhiếp, Nhiếp Diệt Tuyệt?

Trương Chính Đạo lập tức bị dọa sợ, cả người muốn co quắp lại.

Nhiếp Diệt Tuyệt cũng nhìn rõ thấy rõ, ở phía trên đài cao kia chỉ có một mình Trương Chính Đạo. Mới vừa rồi cũng là thanh âm của Trương Chính Đạo, không phải hắn thì là ai cơ chứ? Dám mắng ta là bà tám đáng chết? Mắng ta không có nam nhân nào muốn? Dám mắng ta xấu xí?

- Trương Chính Đạo? Ngươi còn dám tìm tới đây nữa sao? Ngươi thật là lớn gan. Đã bao nhiêu năm rồi không có ai dám mắng ta như vậy. Ngươi tự tìm cái chết thì cũng đừng trách ta!

Nhiếp Diệt Tuyệt hừ lạnh một tiếng, chém một kiếm về phía Trương Chính Đạo.

Giờ khắc này, Trương Chính Đạo nào còn không biết nguyên do cơ chứ?

Vương Khả phụ trách tình huống ở bên trong vương cung, mà bản thân hắn thì phụ trách chuyện ở bên ngoài vương cung.Con bà nó, đây không phải là tiếp ứng, đây là kéo cừu hận, là điệu hổ ly sơn. Vương Khả muốn hắn dẫn Nhiếp Diệt Tuyệt đi, sau đó thuận tiện cứu U Nguyệt công chúa.

Đây đâu phải là chỗ an toàn gì cơ chứ? Con bà nó, đây mới là chỗ kinh khủng nhất.

Nếu như trước đó Trương Chính Đạo biết rõ kế hoạch này thì dù có đánh chết hắn, hắn cũng không đồng ý!

Vương Khả, đại biểu ca, còn có tên đệ tử Vương gia có thanh âm giống như hắn, con bà nó, đây là một cái hố lớn! Hiện tại bà nương Nhiếp Diệt Tuyệt kia cũng đã đánh tới rồi.

- Không liên quan tới ta, không liên quan tới ta!

Trương Chính Đạo hét lên một tiếng bi thảm, chân giẫm lên phi kiếm quay đầu bỏ chạy.

- Thanh âm của ngươi dù có hóa thành tro ta cũng nghe ra! Chuyện này không liên quan tới ngươi sao? Đứng lại cho ta!

Nhiếp Diệt Tuyệt dậm chân bay thẳng đến.

Cứ như thế, trong nháy mắt hai người một chạy một đuổi, đi khắp vương thành Thanh Kinh.

Đưa mắt nhìn Trương Chính Đạo rời đi, đại biểu ca thở dài một hơi, nói:

- Tốt rồi, Nhiếp Diệt Tuyệt nguy hiểm nhất đã bị dẫn đi. Thế nhưng, Trương Chính Đạo nói dù là Nguyên Anh cảnh cũng đuổi không kịp được hắn, có lẽ hắn sẽ không có nguy hiểm gì!

Ngoài thành, tốc độ của Nhiếp Diệt Tuyệt cực nhanh, cách Trương Chính Đạo càng ngày càng gần.

Trương Chính Đạo dùng toàn lực, ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng được hắn dùng để thúc giục phi kiếm. Nguyên Anh cảnh cũng không đuổi kịp được bản thân hắn sao? Con bà nó, đó là do bản thân hắn khoác lác mà thôi. Trọng điểm là hai chữ khoác lác hiểu không? Khoác lác đó, các ngươi nghe không hiểu hay sao?

- Vương Khả, tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi hại chết ta rồi.

Bên ngoài thành truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Trương Chính Đạo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️