Vương Khả híp mắt nhìn về phía bình nguyên trước mắt.
- Thập Vạn Đại Sơn cũng thật là quỷ dị, tại sao khu phàm nhân lại không có một chút linh khí nào chứ?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Bằng không sao lại gọi là khu phàm nhân? Nơi này phàm nhân gia nhập thế gia tu võ. Sau khi đạt tới Tiên Thiên cảnh sẽ rời khỏi khu phàm nhân này, tiến vào các đại tiên trấn của Thập Vạn Đại Sơn sinh sống. Người muốn gia nhập tiên môn thì cũng sẽ rời khỏi nơi này! Ban đầu ta…
Vương Khả nhíu mày, rơi vào trong hồi ức.
- Chẳng lẽ trước kia ngươi từ trong khu phàm nhân này đi ra ngoài hay sao?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Chúng ta mau đi theo chỉ dẫn của Tương Tư Châu đi. Hướng ngón tay hắn chỉ là Đại Thanh vương triều!
Vương Khả trầm giọng nói.
Hai người đi vào khu phàm nhân, quả nhiên bốn phía không có một chút linh khí nào cả. Hai người mua mấy thớt ngựa, tăng tốc độ đi đường. Rốt cuộc ba ngày sau đã tới trước mặt một tòa thành trì.
- Thanh Kinh?
Trương Chính Đạo nhìn chữ phía trên cửa thành.
- Đây là đế đô của Đại Thanh vương triều, Thanh Kinh! Đi theo ta!
Vương Khả nói.
Nơi này chính là một thành trì của phàm nhân, không khác mấy với thành trì cổ đại mà Vương Khả đã nhìn thấy ở trên tivi trước đây. Có đủ loại lái buôn phàm nhân rao hàng ở trên đường phố, cũng có một chút hiệp khách mang theo đao kiếm hành tẩu giang hồ.
Hai người đi vào trong thành, đi đến trước mặt một đình viện cực lớn.
- Phủ Đại tướng quân? Chủ nhân của phủ đệ này có địa vị không thấp ở Đại Thanh vương triều nha?
Trương Chính Đạo nhìn bảng hiệu ở trên cửa ra vào, ngạc nhiên nói.
Sau khi gõ cửa, rất nhanh đã có hạ nhân mở cửa. Đợi tới khi nhìn thấy rõ người tới là Vương Khả, trên mặt tên hạ nhân kia lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ, muốn quỳ xuống hành lễ.
Vương Khả vung tay lên, ngăn hắn lại. Sau đó mang theo Trương Chính Đạo bước vào bên trong. Mà tên hạ nhân kia cũng lập tức hiểu ý, sắp xếp người đi xử lý ngựa mà Vương Khả cưỡi tới. Đồng thời cũng lập tức đóng cửa lớn lại.
Hai người Vương Khả đi thẳng đến đại sảnh, mà ở trong đại tướng quân phủ, rất nhanh tất cả mọi người đều chạy tới. Đồng thời cũng có một hán tử có râu quai nón, người mặc khôi giáp tiến lên đón hai người.
- Ồ? Đây không phải là đại biểu ca sao? Biểu ca tiếp tục để râu sao?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nhìn về phía vị đại tướng quân đang tới đón tiếp bọn hắn.
Đại biểu ca? Không lâu trước đó ở Chu Tiên Trấn, Vương Khả hai lần điều động đại biểu ca lừa gạt Trương thượng tiên của Kim Ô Tông, Nhiếp Thiên Bá tới mức táng gia bại sản. Không ngờ người này lại là đại tướng quân của Đại Thanh vương triều.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, Vương Khả, ta biết tại sao Vương gia ngươi có nhiều người như vậy ở trong Chu Tiên Trấn mà lại có thể trốn sạch sành sanh trong vòng một đêm rồi. Hóa ra toàn bộ bọn họ đều chạy tới khu phàm nhân. Khó trách, khó trách đám người Nhiếp Thiên Bá tìm rất lâu cũng không tìm thấy nổi một người. Toàn bộ bọn họ đều đến khu phàm nhân hay sao?
Lúc này Trương Chính Đạo mới kịp phản ứng lại, nói.
- Bái kiến gia chủ!
Vị đại biểu ca kia cung kính nói.
Tất cả người ở trong phủ chạy tới cũng nhìn về phía Vương Khả, lập tức quỳ xuống bái.
- Được rồi, hai mươi vạn cân linh thạch đoạn thời gian trước các ngươi dùng thế nào rồi?
Vương Khả hỏi.
- Khởi bẩm gia chủ, tất cả đã chia ra dựa theo tỉ lệ phân công của gia chủ. Toàn bộ khu phàm nhân này không có linh khí tu hành, cho nên chỉ có thể dựa vào linh thạch để tu hành. Vì vậy nhóm linh thạch này đã giúp chúng ta rất lớn, làm cho chúng ta không thiếu linh thạch trong một khoảng thời gian ngắn. Thế nhưng trong gia tộc lại xuất hiện một chút hạt giống tốt, vì vậy tiêu hao khá lớn!
Vị đại biểu ca kia cung kính nói.
- Không sao, lần này ta lại mang một chút đến, không thể chậm trễ tu luyện, cơ sở cũng phải củng cố cho chắc! Về sau sẽ có rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm cần bọn họ đi hoàn thành!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vâng!
Đại biểu ca cung kính nói.
- Vị này là Trương Chính Đạo sao? Lần trước ta đã gặp ngươi, ngươi muốn gặp đại biểu tỷ không? Có cần ta thông báo giúp ngươi không?
Đại biểu ca nhìn về phía Trương Chính Đạo hỏi.
Sắc mặt của Trương Chính Đạo cứng đờ, vị đại biểu tỷ mặt đầy râu kia sao? Thông báo giúp ta cái gì chứ? Liên quan rắm gì tới ta! Ngươi bị bệnh hay sao?
- Không cần!
Trương Chính Đạo đen mặt cự tuyệt.
- Ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây, không muốn gặp mặt một chút hay sao?
Vị đại biểu ca kia chưa từ bỏ ý định, nói tiếp.
Trương Chính Đạo:
- . . .
- Được rồi, thời gian có hạn, lần sau gọi đại biểu tỷ đi!
Vương Khả ngắt lời hắn.
- Vâng! Gia chủ, đoạn thời gian trước tiểu biểu muội gửi thư nói gia chủ đã bái vào làm môn hạ của Thiên Lang Tông, sao gia chủ lại về đây vậy?