Lang Tiên Trấn!
Tòa nhà của mình, Vương Khả tự nhiên là có chìa khoá, mở ra đại môn, mang theo đệ tử Kim Ô Tông vẻ mặt phòng bị bước vào.
Có kinh nghiệm bị Vương Khả lừa, đám người Trương Thần Hư một mực khống chế Vương Khả và Trương Chính Đạo, để tránh hai người này lại giở trò. Cũng may đoạn đường này hai người coi như phối hợp.
- Đây là nơi nào? Sao một người cũng không có?
Trương Thần Hư trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt của Trương Chính Đạo cũng kỳ quái:
- Vương Khả, tất cả mọi thứ ở nơi này đều bị ngươi dời sạch?
Thật là dời sạch, so sánh với lần trước U Nguyệt công chúa ở đây trang điểm, giờ phút này trong đại trạch trống rỗng. Bồn cây cảnh, đồ dùng trong nhà cũng hết sạch.
- Nói nhãm nhiều làm gì!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Ta đang gài bẫy bọn hắn, ngươi không diễn vai phụ, còn muốn phá hoại hay sao?
Trương Chính Đạo biết mình lắm mồm, lập tức ngậm miệng không nói.
- Chư vị, mời đi theo ta!
Vương Khả dẫn mọi người thẳng đến phòng khách.
Trong phòng khách, mặc dù cũng bị dời không sai biệt lắm, nhưng còn có vài cái ghế.
- Tòa nhà này, một người cũng không có? Vương Khả, ngươi đang gạt ta?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Làm sao có thể? Ta nói có tà ma, thì nhất định có tà ma!
Vương Khả đi vào phòng khách, mang cho Trương Thần Hư một cái ghế.
Trương Thần Hư:
- ...
Đệ tử Kim Ô Tông:
- ...
Chúng ta hỏi ngươi tà ma bị giam giữ ở đâu, ngươi đưa cái ghế cho ta là có ý gì?
- Vương Khả, ngươi đang trêu chọc ta sao?
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
- Ta làm sao dám? Cái ghế này là tín vật, tà ma bị giam ở trong đại trạch sát vách! Chỉ cần mang theo cái ghế này đi qua, người cách vách sẽ đồng ý yêu cầu của chúng ta!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Cái ghế?
Vẻ mặt Trương Thần Hư không hiểu nhìn cái ghế kia.
- Đúng vậy, đám người bắt lấy tà ma kia, là người sư tôn ta ở trong bóng tối bồi dưỡng, ai cũng không biết bọn hắn, bọn họ cũng chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ nghe lệnh của sư tôn! Mỗi lần sư tôn liên lạc bọn hắn, đều có tín vật không giống nhau, tín vật lần này là cái ghế ở đây! Mang đi qua, bọn họ xem xét, sẽ biết là sư tôn phái ta tới lấy người, không, lấy ma! Đến lúc đó chỉ cần các ngươi mở miệng, bọn họ sẽ giao tà ma cho ngươi!
Vương Khả nói.
- Còn có chuyện này?
Trương Thần Hư kinh ngạc.
- Kim Ô Tông ta cũng thường xuyên dùng tín vật liên lạc, nhưng còn là lần đầu tiên thấy người dùng ghế bành làm tín vật, thật đúng là nghĩ không ra! Trần Thiên Nguyên, khó trách hắn có thể làm tông chủ Thiên Lang Tông, tâm nhãn thật nhiều!
- Đúng vậy, đánh chết ta cũng không nghĩ ra, tín vật ở ngay bên cạnh, còn là một cái ghế bành?
- Trần Thiên Nguyên bố trí, thật đúng là bí ẩn!
...
...
...
Đám đệ tử Kim Ô Tông sợ hãi thán phục.
Có lẽ bởi vì khống chế Vương Khả, cảm giác Vương Khả sẽ không dám nói láo, vậy cái này khẳng định là sự thật rồi.
Sắc mặt Trương Chính Đạo thì cổ quái, Vương Khả muốn gạt người, há mồm là có thể nói ra, cái ghế làm tín vật? Ngươi thấy trong nhà này cái gì cũng bị dời sạch, không tìm thấy những vật khác, mới chỉ có thể cầm cái ghế làm lệnh bài? Đây cũng quá tùy tiện rồi?
- Các ngươi không tin? Đi! Ta xách cái ghế, ngay ở sát vách, các ngươi đi theo ta là được!
Vương Khả nói.
- Chờ chút!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Sao thế?
Vương Khả nghi ngờ hỏi.
- Ngươi xác định, cầm cái ghế này là được?
Trương Thần Hư lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy, ta tự mình dẫn các ngươi đi, các ngươi còn lo lắng cái gì?
Vương Khả nói.
- Hừ, ngươi và Trương Chính Đạo đều lưu lại nơi này, không cho phép đi qua!
Trương Thần Hư nói.
- Vì sao?
Vương Khả khó hiểu.
- Có tín vật là được, còn muốn các ngươi làm gì? Mang theo các ngươi, đến lúc đó các ngươi không nghe lời, cầu cứu cường giả ở sát vách, dẫn tới rất nhiều đệ tử Thiên Lang Tông, vậy chúng ta không phải là cái gì cũng không chiếm được? Hừ, ngươi và Trương Chính Đạo lưu ở nơi này, nếu dám gạt ta, ta giết các ngươi!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Thế nhưng, thế nhưng...
Vẻ mặt của Vương Khả có chút sốt ruột.
Trên mặt Vương Khả sốt ruột, nhưng trong lòng lại nở hoa, bản thân không có trực tiếp đi qua, chính là chờ các ngươi nghĩ rõ ràng, nhiều năm lừa gạt, phi, nhiều năm từng trải, chỉ có biết suy nghĩ của khách hàng, mới có thể đưa khách hàng vào tròng.
- Các ngươi ở đây canh chừng Vương Khả, những người khác xách cái ghế, theo ta đi qua!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Kim Ô Tông đồng thanh nói.
Chỉ có hai đệ tử Kim Ô Tông bị lưu lại thì vẻ mặt phiền muộn.
- Yên tâm, nếu có điểm công đức, sẽ chia cho các ngươi!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Tạ ơn sư huynh!
Hai người chỉ có thể buồn bực nói.
- Nhớ kĩ, nếu Vương Khả, Trương Chính Đạo dám gạt ta, lập tức chặt một tay một chân của bọn họ!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Cái gì, ác như vậy!
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Vâng!
Hai đệ tử Kim Ô Tông đồng thanh nói.
Nói xong, Trương Thần Hư mang theo 17 đệ tử Kim Ô Tông, khiêng cái ghế đi ra cửa.
Giờ phút này, trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người, Vương Khả, Trương Chính Đạo và hai đệ tử Kim Ô Tông. Mà giờ khắc này, Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo nháy mắt. Trương Chính Đạo biết Vương Khả muốn động thủ.
…
Đại trạch sát vách nhà Vương Khả.
Trong một đại sảnh u ám, giờ phút này đứng một đám hắc y nhân, đang cung kính bái một nam tử áo đỏ.
- Đường chủ, sao ngài lại tới đây?
Một hắc y nhân kinh ngạc hỏi.
Đường chủ áo bào đỏ trực tiếp ngồi ở chủ vị, nhìn đám hắc y nhân lễ bái, chậm rãi vén mũ lên, là một nam tử trung niên coi như anh tuấn.
- Các ngươi nói tình huống một chút đi!
Đường chủ áo đỏ trầm giọng nói.
- Vâng, đoạn thời gian gần đây, độc vật của các đại tiên trấn trong Thập Vạn Đại Sơn đều bị người mua sạch, rất nhiều đệ tử chúng ta không mua được vật liệu tu hành, đường chủ lo lắng chính đạo thiết kế với chúng ta, cho nên phái chúng ta điều tra, rốt cục tra đến nơi này, chính là người sát vách, có quan hệ với Thiên Lang Tông!
Một hắc y nhân nói.
- Người sát vách đâu? Vừa rồi ta đến, không có nhìn thấy người?