Trương Chính Đạo nịnh nọt áp giải Vương Khả tiến lên.
Đám đệ tử Kim Ô Tông đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết xử lý như thế nào, đều nhìn về phía Trương Thần Hư.
Trương Thần Hư cũng có chút choáng váng, thẳng đến Trương Chính Đạo áp giải Vương Khả đến phụ cận.
- Động thủ!
Trương Chính Đạo quát.
Thời điểm nói chuyện, Trương Chính Đạo nhào về phía Trương Thần Hư. Trương Thần Hư cười lạnh, bạch phiến trong tay phất một cái.
Oanh!
Trương Chính Đạo đánh lén bị Trương Thần Hư hất bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi.
- Vương huynh, ngươi không tử tế! Đã nói cùng nhau động thủ, nhưng ngươi lại bất động? Phốc!
Trương Chính Đạo rớt xuống đất.
Ngâm!
Mấy thanh trường đao gác ở trên cổ Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo bị bắt.
- Thêm chút tâm được không, Trương Chính Đạo, chút thủ đoạn ấy của ngươi, Thần Hư huynh không nhìn ra được sao? Tỉnh lại đi!
Vương Khả ở một bên quở trách nói.
Cách đó không xa, khuôn mặt của Trương Thần Hư cứng đờ, vừa rồi bản thân còn thật nhìn không ra, cho rằng Trương Chính Đạo không tiết tháo bán bạn cầu vinh. Nếu không phải mình thực lực cường đại, vừa rồi nói không chừng thật bị đối phương ám toán.
- Hừ, Trương Chính Đạo, ta sẽ để ngươi nếm thử cái giá khi lừa dối ta!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
- Thần Hư huynh, được rồi, tiểu thủ đoạn của Trương Chính Đạo, ngươi đã sớm nhìn thấu, cũng đừng so đo với hắn, cho ta chút mặt mũi được không!
Vương Khả tiến lên phía trước nói.
- Nể mặt ngươi, ngươi tính là thứ gì? Vương Khả, hôm nay ta là tới báo thù!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Đồng thời Trương Thần Hư cũng đề phòng, bởi vì hai người trước mắt thoạt nhìn tà môn quỷ dị, vừa rồi Trương Chính Đạo đánh lén, hiện tại ngươi sẽ không đánh lén nữa đó chứ?
- Ta tính là cái gì? Gia sư Trần Thiên Nguyên, các ngươi thật dám giết ta sao? Đến, tới giết đi, giết đệ tử thân truyền của Trần Thiên Nguyên, chính là hạ chiến thư với toàn bộ Thiên Lang Tông, các ngươi là muốn kết minh với Ma giáo sao?
Vương Khả quát lạnh.
Trương Chính Đạo biến sắc mắng:
- Trước kia phối hợp nhiều lần như vậy, bắt giặc trước bắt vua, ta nói hôm nay sao ngươi lại quên, nguyên lai ngươi là có chỗ dựa, nhìn ra bọn họ không dám giết ngươi, mới không phối hợp ta? Ngươi lại không nói sớm, hại ta ăn một chưởng!
Trương Chính Đạo mặt đen như đáy nồi, Vương Khả này thật khốn nạn.
- Đệ tử của Trần Thiên Nguyên? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Trương Thần Hư tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói.
- Trên đời này không có tường nào gió không lọt, không nói sư tôn của ta có thể tra được chân tướng, chỉ nói đám sư đệ Kim Ô Tông kia của ngươi, ngươi cam đoan bọn họ sẽ không nói? Cam đoan bọn họ tương lai sẽ không nói? Trừ khi ngươi giết sạch tất cả chúng ta!
Vương Khả chỉ chỉ đệ tử Kim Ô Tông ở bốn phía.
Sắc mặt đám đệ tử Kim Ô Tông cứng đờ, ngươi lại châm ngòi ly gián chúng ta và Trương Thần Hư?
Quả nhiên, Trương Thần Hư sầm mặt lại, bởi vì mặc dù đám đệ tử Kim Ô Tông kia nghe lệnh mình, nhưng không phải sinh tử chi giao. Ngày sau có thể phản bội mình hay không?
- Ta không giết ngươi, ta muốn để cho các ngươi nếm thử thống khổ và nhục nhã ngày đó, dám dùng sét đánh ta? Ta muốn các ngươi cũng thử nghiệm một lần, chỉ cần các ngươi còn thở, coi như Trần Thiên Nguyên biết tất cả, cũng không thể làm gì ta! Hừ, ta muốn để cho các ngươi sống không bằng chết!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
- Thần Hư huynh, dùng thiên lôi đánh ngươi lại không phải chúng ta, ngươi tìm chúng ta làm gì? Không sai, ngày đó chúng ta làm ngươi không vui, nhưng mọi thứ đều có thể trả giá, chúng ta bồi thường được không?
Vương Khả mở miệng nói.
- Bồi thường? Ngươi lấy cái gì bồi thường? Ngươi cho rằng ta thèm tiền bẩn của hai người các ngươi sao?
Trương Thần Hư cười lạnh nói.
- Không thèm, đó là bởi vì không thiếu tiền! Ngươi yên tâm, lần này ta rất có thành ý!
Vương Khả nói.
- Vậy sao?
Trương Thần Hư lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Lần trước các ngươi tổn thất thảm nhất, không phải là tru ma công đức sao? Như vậy đi, ta bổ sung cho các ngươi, các ngươi thấy có được không?
Vương Khả nói.
- Tru ma công đức?
Đám đệ tử Kim Ô Tông nhìn nhau.
- Không sai, tru ma công đức! Gia sư bắt được một nhóm tà ma, đang để ta trông coi, ta có thể tặng cho các ngươi! Xem như nhận lỗi được không? Rất nhiều!
Vương Khả nói.
- Rất nhiều?
Đám đệ tử Kim Ô Tông động tâm.
Công đức? Ai không muốn? Cái này còn đáng giá hơn linh thạch. Mặc dù giờ phút này Trương Thần Hư muốn trả thù Vương Khả, nhưng đám sư đệ mong đợi nhìn hắn, làm cho Trương Thần Hư chần chờ một chút.
- Ngươi muốn gạt ta thả ngươi đi, để ngươi về Thiên Lang Tông tìm viện binh sao?
Trương Thần Hư cười lạnh nói.
- Không, nhóm tà ma này không ở trong Thiên Lang Tông, mà ở Lang Tiên Trấn, ta dẫn ngươi đi! Đệ tử Thiên Lang Tông còn không biết tung tích của đám tà ma này! Yên tâm! Ta và Trương Chính Đạo đều bị các ngươi áp giải, các ngươi còn lo lắng cái gì?
Vương Khả nói.
Trương Thần Hư nhìn Vương Khả, tựa hồ đang phán đoán tính chân thực trong lời nói.
- Sư huynh, trước để cho hắn dẫn đường, nếu không có tru ma công đức, lại trừng trị hắn cũng không muộn! Đương nhiên, nếu thật có tru ma công đức, chờ chúng ta thu công đức xong, ngài lại trả thù Vương Khả cũng không muộn!
Một đệ tử Kim Ô Tông nhỏ giọng khuyên nhủ.
Trương Thần Hư trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói:
- Dẫn đường!
- Được rồi, chư vị đi theo ta, yên tâm, ta cam đoan các ngươi có thể nhìn thấy đám tà ma kia. Điểm công đức hàng yêu trừ ma, toàn bộ là của các ngươi! Chư vị mời!
Vương Khả mời nói.
Đám đệ tử Kim Ô Tông áp giải Vương Khả và Trương Chính Đạo đi về phía Lang Tiên Trấn.
Trương Chính Đạo bị áp giải, sắc mặt cổ quái nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi chơi lớn rồi! Ta vẫn chưa muốn chết đâu! Đám đệ tử Ma giáo kia, ngươi cũng có thể coi là heo đem bán?