Lôi Điện Song Hoàn đã bị chúng ta hạ bí pháp, trước kia là pháp bảo của Kim Ô, nay lại thành còng tay của Chuyển Thế Linh Đồng! A ha ha, Chuyển Thế Linh Đồng, ngươi đã hết giá trị lợi dụng! Nam Minh Ly Hỏa đã xuất hiện, ngươi có thể chết được rồi!
Ô Hữu Đạo dữ tợn nói.
Không, đây không phải là thật, đây không phải là thật!
Tử Trọng Sơn gầm quát.
Không phải? Ngươi hỏi đám Điền Chân xem, bọn hắn còn đang ở đằng kia đấy?
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
Tử Trọng Sơn nhìn sang Điền Chân và hắc bạch nhị trưởng lão, ba người dù bị Thần Vương Ấn đè ép, lại đều cúi đầu, ánh mắt biến ảo bất định.
A ha ha ha ha, ta là Chuyển Thế Linh Đồng? Ta là Chuyển Thế Linh Đồng?
Tử Trọng Sơn dữ tợn nói.
Được rồi, lời đã nói xong, trong lòng ta cũng được thư thái, ha ha ha, ngươi vừa chết, Vương Khả, Tử Bất Phàm liền cũng đi đứt.
Ô Hữu Đạo cười lạnh nói.
Rống, Ô Hữu Đạo, tên tặc tử nhà ngươi!
Tử Trọng Sơn hét lớn.
Oanh!
Quanh thân Tử Trọng Sơn bạo phát lôi điện vô cùng vô tận, nhưng mà, hai chiếc Lôi Điện Song Hoàn lại hệt như còng tay, trói chặt lấy Tử Trọng Sơn, khiến hắn không thể nào động đậy mảy may.
Ô Hữu Đạo từng bước đi tới.
Đúng lúc này, Vương Khả cách đó không xa chợt biến sắc.
Cái, cái gì thế này?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Oanh!
Chỉ thấy, quanh thân Tử Bất Phàm đột nhiên bị vô số hỏa diễm màu lam bao bọc, chính là viên cầu trong suốt vừa mới rơi xuống bên người, nay chợt bất ngờ tan vào trong cơ thể Tử Bất Phàm một cách đầy quỷ dị, thậm chí không nhìn Khốn Tiên Võng, cứ vậy dung nhập thẳng vào trong người Tử Bất Phàm rồi biến mất, tiếp theo, quanh thân Tử Bất Phàm chợt bùng lên hỏa diễm ngập trời.
Chuyện gì?
Đám người Điền Chân cũng cả kinh kêu lên.
Nam Minh Ly Hỏa, sao Nam Minh Ly Hỏa lại chui vào trong cơ thể Tử Bất Phàm? Sao lại thế được?
Ô Hữu Đạo kinh hãi hướng về phía Vương Khả quát nói.
Ngươi có bệnh à, ngươi hỏi ta? Ta biết hỏi ai!
Vương Khả trừng mắt giận nói.
Nam Minh Ly Hỏa của ta, Nam Minh Ly Hỏa của ta!
Ô Hữu Đạo lập tức nhào tới.
Bành!
Hỏa diễm màu lam ngoài thân Tử Bất Phàm bỗng chợt tăng vọt, bức lui Ô Hữu Đạo.
Tử Bất Phàm?
Vương Khả kêu lên.
Lúc này, Tử Bất Phàm bị Nam Minh Ly Hỏa nhập thể, cả người co quắp cả lại.
Nam Minh Ly Hỏa chỉ có thể dung nhập vào trong Chuyển Thế Linh Đồng, Tử Trọng Sơn đã bị khống chế, sao lại? Sao lại thế này?
Hắc trưởng lão kinh ngạc nói.
Tiểu muội!
Tử Trọng Sơn bất ngờ mở mắt, trân trối nhìn Tử Bất Phàm.
Sai rồi, sai hết rồi, chúng ta sai hết cả rồi!
Ô Hữu Đạo đột nhiên thốt lên kinh hãi.
Chuyển Thế Linh Đồng không phải Tử Trọng Sơn, là Tử Bất Phàm? Tử Bất Phàm mới là Chuyển Thế Linh Đồng? Điều này sao có thể, điều này sao có thể?
Điền Chân cả kinh kêu lên.
Kim Ô Tông bận rộn lâu như vậy, mưu đồ lâu như vậy, kết quả đều sai hết? Châm chọc đến thế là cùng!
Sao ngươi lại không phải Chuyển Thế Linh Đồng? Sao ngươi lại không phải Chuyển Thế Linh Đồng?
Ô Hữu Đạo hướng về phía Tử Trọng Sơn quát nói.
Ách, Ô Hữu Đạo, trước đó các ngươi đâu có nói cho Tử Trọng Sơn biết hắn là Chuyển Thế Linh Đồng, hắn làm sao lại phải đi giải thích với ngươi a? Là chính các ngươi nghĩ sai rồi, trách gì được Tử Trọng Sơn.
Vương Khả chế nhạo nói.
Nét mặt Ô Hữu Đạo co quắp cả lại, con mẹ nó. Nghĩ sai rồi?
Hừ, tính sai thì tính sai, không sao, rốt cuộc, Tử Bất Phàm cũng phải chết!
Ô Hữu Đạo gầm nói.
Nếu đã không sao, ngươi còn phẫn nộ như thế làm gì? Có phải Nam Minh Ly Hỏa dung nhập vào trong người Chuyển Thế Linh Đồng rồi, các ngươi sẽ rất khó lấy ra?
Vương Khả hưng phấn nói.
Ô Hữu Đạo tròng mắt đỏ ngầu, quay sang nhìn chằm chằm Vương Khả:
Hôm nay dù Tử Bất Phàm có dung nhập Nam Minh Ly Hỏa vào trong cơ thể, ta cũng phải nghiền nát thân thể nàng, lấy ra Nam Minh Ly Hỏa cho bằng được!
Ô Hữu Đạo gằn giọng nói, lần nữa hung hăng đánh tới Tử Bất Phàm.
Tử Trọng Sơn đột nhiên rống to, nương theo sau là lôi điện vô tận bạo phát, ầm vang tóe bắn về phía Ô Hữu Đạo.
Oanh!
Lôi bạo bao phủ tứ phương, nháy mắt Ô Hữu Đạo liền bị lôi điện khủng bố kia ầm vang nổ đánh bay.
Phốc!
Giữa không trung, Ô Hữu Đạo lại lần nữa phun ra một búng máu tươi.
Không thể nào, Tử Trọng Sơn, chẳng phải ngươi đang bị Lôi Điện Song Hoàn khóa lại ư? Sao ngươi thoát khốn được?
Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.
Chỉ thấy, Tử Trọng Sơn máu me khắp người, quanh thân lấp lánh lôi điện, thần tình dữ tợn nhìn về phía Ô Hữu Đạo như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tử Trọng Sơn, ngươi … ngươi thật đúng là hung ác, tự đứt hai tay?
Điền Chân cả kinh kêu lên.
Vương Khả cũng sợ đến ngây người, cách đó không xa, Lôi Điện Song Hoàn vẫn cứ đang trôi nổi ở giữa trời, trên đó còn treo lơ lửng hai nửa cánh tay. Máu tươi vung vẩy tứ phía, khiến người nhìn mà lạnh gáy.
Tử Trọng Sơn, ngươi tàn nhẫn thật đấy!
Vương Khả cũng kinh ngạc nói.
Tử Trọng Sơn tự đứt hai tay, thoát khỏi trói buộc từ Lôi Điện Song Hoàn.
Vừa rồi giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, chính hắn đã bạo phát ra uy áp ngập trời, chấn bay Ô Hữu Đạo.
Tử Trọng Sơn quay đầu nhìn Tử Bất Phàm đang càng lúc càng bị Nam Minh Ly Hỏa bao bọc, trên mặt lộ ra ý cười thảm thiết thê lương.
Tiểu muội! Những năm này ca ca hiểu lầm ngươi, ca ca tin lời dối trá của Hoàng Hữu Tiên, ca ca sai rồi! Ngươi là muội muội duy nhất của ta, không quản ngươi là người hay ma, ngươi vẫn cứ là muội muội của ta! Ta từng hứa với cha mẹ, nhất định phải bảo vệ ngươi! Mấy năm nay ca ca không làm được! Nhưng hôm nay, dù có phải chết, ca ca cũng sẽ không để đám người này tổn thương một cọng tóc của ngươi!
Trên mặt Tử Trọng Sơn hiện lên ý cười ôn nhu.
Quay đầu, Tử Trọng Sơn mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ô Hữu Đạo, trong đầu lại chớp qua từng màn cảnh tượng quá khứ ấm áp.
…..
Ca, hôm nay sư tôn dạy đạo quyết, ngươi lại không thuộc được? Còn bị phạt đứng? Hì hì, nhìn xem, ta mang bánh bao đến cho ngươi! Còn nóng hổi, mau ăn, đừng để sư tôn nhìn thấy!
Ca ca, ta muốn hoa đăng kia, ta chỉ muốn nó thôi, chúng ta khó được mới có cơ hội trốn ra sơn môn đi chơi một chuyến, ta muốn chiếc hoa đăng kia, ta muốn …
Cha chết rồi, mẹ chết rồi, ta không có cha mẹ, ô ô ô ô!
Điền Chân động tay động chân với ta, ca, ngươi mặc kệ không quản?