Bất Diệt Thần Vương

Chương 753: Ta nói là sự thật (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắc bạch nhị trưởng lão thất kinh.

- Vừa rồi khi các ngươi giám thị tông chủ rời đi, ta và Vương Khả chẳng nói gì cả, ta chưa hề nói gì với hắn, ta nói cho hắn cái con khỉ!

Điền Chân phẫn nộ nói.

Nét mặt hắc bạch nhị trưởng lão cứng lại.

- Ta có thể làm chứng cho hắn, Điền Chân chỉ nói qua một câu với ta, ngoài ra chưa từng nhắc tới điều gì!

Vương Khả gật đầu xác nhận.

Điền Chân:

- . . . !

Ngươi làm chứng cho ta?

- Cha mẹ ta đều bị ngươi hại chết? Ca ca là khôi lỗi của các ngươi? Không thể nào, ha ha ha, không thể nào, làm sao có thể thế được, gia tộc Tử thị cũng là giả?

Tử Bất Phàm như điên lên, trừng mắt nhìn chằm chằm Điền Chân.

- Điền Chân, đừng nói nhảm, tránh đêm dài lắm mộng, nhanh đưa bọn hắn về Kim Ô Tông!

Bạch trưởng lão nói.

- Tử Bất Phàm là của ta!

Điền Chân quay sang hai người nói.

- Yên tâm, sư tôn đã đáp ứng, ai còn sẽ đoạt với ngươi? Ngươi mang về, dạy dỗ cho tốt! Còn bây giờ, giết Vương Khả, mang Trương Ly Nhi trở về!

Hắc trưởng lão trầm giọng nói.

- Nam Minh Ly Hỏa thì sao? Trước lấy Nam Minh Ly Hỏa, sau đó lại giết Vương Khả!

Bạch trưởng lão nhắc nhở.

- Được!

Hắc trưởng lão gật đầu.

Nhất thời, ba đại Nguyên Anh Cảnh đồng loạt nhìn về phía Vương Khả.

Tử Bất Phàm nghe được bí mật về cái chết của cha mẹ, tròng mắt chất đầy oán hận nhìn chằm chằm Điền Chân, lúc này nàng hận không thể chẻ Điền Chân thành tám miếng, nhưng mà, giờ nàng đang bị nhốt trong tấm lưới, căn bản không động đậy gì được.

- Vương Khả, ngươi đi mau!

Tử Bất Phàm tròng mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói.

- Đi? Vì sao phải đi? Ta đâu có sợ bọn họ!

Vương Khả sửng sốt.

- Ngươi, đã đến cái lúc này rồi, ngươi còn thổi da trâu gì nữa!

Tử Bất Phàm trừng mắt giận nói.

- Sao ngươi cứ không chịu tin ta thế nhỉ? Vương Khả ta thổi da trâu lúc nào?

Vương Khả bực bội nói.

- Ngươi . . . !

Tử Bất Phàm còn muốn phản bác.

Nhưng mà, đột nhiên Tử Bất Phàm chợt nghẹn họng, bởi vì, da trâu mà trước nay Vương Khả từng thổi, cuối cùng hắn đều thực hiện được!

- Ha ha ha ha, Vương Khả, ngươi đúng là điên rồi, ba người chúng ta vây khốn ngươi, ngươi còn không sợ? Ở đây bây giờ không còn ai có thể bảo hộ ngươi, hôm nay, chính là tử kỳ của ngươi! Lập tức giao ra Nam Minh Ly Hỏa, ta có thể cho ngươi toàn thây!

Điền Chân lạnh lùng nói.

- Ngươi hài hước thật đấy! Điền Chân, ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, Hoàng Hữu Tiên, Long Cốt ta đều không sợ, há lại sợ ba người các ngươi?

Vương Khả khinh thường nói.

- Ha ha, vậy lần trước ở Ma Long Đảo, sao vừa nhìn thấy chúng ta, ngươi liền bó tay chịu trói?

Bạch trưởng lão không đáng nói.

- Lần trước? Lần trước ta chán ở Ma Long Đảo rồi nên mới cùng các ngươi tới Kim Ô Tông thay đổi hoàn cảnh thôi, các ngươi thật tưởng rằng ta sợ các ngươi?

Vương Khả khinh thường nói.

- Suốt ngày chỉ biết thổi? Để ta xem hôm nay ngươi chết thế nào!

Bạch trưởng lạnh lùng quát.

- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi nghĩ có thể đối phó được chúng ta? Vậy cứ thử xem!

Điền Chân cười lạnh nói.

- Các ngươi nhìn đi!

Vương Khả vung tay lên.

Hô!

Hệt như có thứ gì đó bị Vương Khả ném lên không trung.

Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

- Thần Vương Ấn, trấn!

Vương Khả quát lớn một tiếng.

Chỉ thấy, từ trên bầu trời một chấm đen nhỏ bất ngờ hạ xuống, khoảnh khắc vừa rơi rụng, chấm đen bất thần cấp tốc phóng đại.

Lớn, lớn, lớn, lớn . . . !

Nháy mắt, hệt như một tòa núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh, khiến ai nấy đều biến sắc.

- Không đúng!

Bạch trưởng lão cả kinh kêu lên.

- Cẩn thận!

Điền Chân cũng kinh hãi thất thanh.

- Mau tránh ra!

Hắc trưởng lão hốt hoảng la lớn.

Ba người muốn nhảy ra, nhưng đã quá muộn, Thần Vương Ấn như tòa núi nhỏ lao xuống, tốc độ nhanh vô cùng, gần như chỉ trong chớp mắt liền đã nện trúng lầu các nơi Điền Chân đang đứng.

Oanh!

Một tiếng rền vang, nháy mắt lầu các khổng lồ bị ép thành phấn vụn, từ trên xuống dưới bỗng chốc đổ ập.

A!

Bên trong lầu các truyền ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, thê thảm nhất vẫn là Tử Vương, nháy mắt khi lầu các đổ sập, đầu hắn thậm chí bị ép cho gãy ngang, lăn lông lốc ra quảng trường ngoài tiểu viện, máu tươi bắn tung tóe lên mặt đám tướng sĩ.

Mà Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão cũng bị ép cho thổ huyết, bởi vì chạy đi quá muốn, chỉ kịp thoát được đầu hoặc nửa thân ra bên ngoài, nửa thân dưới còn lại vẫn bị trấn áp dưới Thần Vương Ấn khổng lồ.

Phốc!

Ba đại Nguyên Anh cảnh miệng phun máu tươi, trừng mắt không thể tưởng tượng nhìn ngọn núi lớn đè ép trên người.

- Phốc, điều này… điều này sao có thể!

- Phốc, sao lại thế được? Phiên Thiên Ấn? Phiên Thiên Ấn!

- Không thể nào, phốc! Thần Vương Ấn sao lợi hại vậy?

Điền Chân và hắc bạch nhị trưởng lão không khỏi la lên kinh hãi.

Đám tướng sĩ nhìn thấy đầu lâu Tử Vương lăn lông lốc trên mặt đất, ai nấy đều bị dọa cho kinh hồn bạt vía, dồn dập giật lui ra sau.

- Đại, đại, đại vương!

Kẻ hầu, thị nữ quanh bốn phía càng là xụi lơ trên đất.

Tử Bất Phàm cũng giương mắt nhìn Thần Vương Ấn khổng lồ trước mặt, lực lượng trấn áp như núi lớn đè sập, thoáng chốc liền trấn áp ba đại Nguyên Anh Cảnh? Điều … điều này sao có thể?

- Tử Bất Phàm, lần này các ngươi tin tưởng rồi chứ? Ta không khoác lác! Ta nói là sự thật!

Vương Khả nói.

Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả. Điền Chân, hắc bạch nhị trưởng lão cũng trừng mắt nhìn Vương Khả. Sao ngươi không khoác lác? Sao lại thế được?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)