- Ai khoác lác! Ta đang nói thật!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tử Bất Phàm:
- . . . !
Ngươi đoán ta tin không?
- Đúng rồi, đại biểu ca, đại biểu tỷ ta giờ thế nào? Ý ta là tình hình Đại Thanh vương triều, Đại Chu vương triều thế nào!
Vương Khả hỏi.
- Bọn họ, vẫn tốt? Lúc này Sắc Dục Thiên đang tọa trấn ở Chu Kinh! Một ít thuộc hạ Ô Hữu Đạo có kéo tới, nhưng đều là có đi không về, Cung Vi thì tọa trấn ở Thanh Kinh. Đồng thời, ta và Chu Hồng Y cũng ước thúc thuộc hạ, tạm thời bọn họ vẫn tính an toàn! Chẳng qua, ta không thể bảo đảm tình hình tiếp sau sẽ vẫn ổn như bây giờ!
Tử Bất Phàm giải thích nói.
Vương Khả gật đầu:
- Lần này làm phiền ngươi rồi!
- Làm phiền? Ngươi làm phiền ta còn ít? Hừ, chẳng qua không sao, lão nương ta ân oán rõ ràng, tính là trả nợ ngươi!
Tử Bất Phàm lắc lắc đầu.
- Tử Bất Phàm, vẫn là ngươi giảng nghĩa khí! Ngươi yên tâm, phía Chu Hồng Y, ta sẽ tiếp tục nghĩ cách giúp ngươi!
Vương Khả lập tức vỗ ngực bảo đảm nói.
Tử Bất Phàm lườm hắn một cái.
- Đoạn thời gian ngươi và Trương Ly Nhi biến mất này, hai đạo chính ma đều ra sức tìm kiếm, kỳ thật, ngay cả ta và Chu Hồng Y cũng đều bị Ô Hữu Đạo và giáo chủ hoài nghi, thế nên, nơi này của ta không thể ở lại quá lâu, ta về đây xem một lát, tí nữa liền đi, miễn bị người tra ra tung tích các ngươi!
Tử Bất Phàm trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói.
- Nhiều người tìm ta vậy à?
Vương Khả kinh ngạc hỏi.
- Ngươi căn bản không biết hiện tại hai đạo chính ma dốc sức tìm ngươi thế nào đâu. Tiền treo thưởng đã lên đến một trăm vạn cân linh thạch!
Tử Bất Phàm lắc đầu cảm thán nói.
- Chỉ cần báo cáo tung tích về ta và Trương Ly Nhi liền có thể lĩnh thưởng một trăm vạn cân linh thạch?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không, là tung tích bất kỳ người nào trong các ngươi cũng đều được thưởng một vạn cân linh thạch, hai người chính là hai trăm vạn cân linh thạch!
Tử Bất Phàm lắc đầu nói.
- Ách, vậy … ta có thể tới lĩnh thưởng được không?
Tâm tạng Vương Khả phốc phốc nhảy loạn.
Tử Bất Phàm:
- . . . !
Ngươi có bệnh đấy à, tự đi báo cáo tung tích của mình để lĩnh thưởng?
- Ngươi nên nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào đi. Ngươi bị Long Cốt nhắm đến, xem ra khó mà tiếp tục ở lại trong Thập Vạn Đại Sơn được nữa, ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn ta có quen biết một ít bằng hữu, có cần ta giúp ngươi viết một phần thư tay, giới thiệu để ngươi tới lánh nạn?
Tử Bất Phàm hỏi.
- Lánh nạn làm gì? Chẳng lẽ phải vứt bỏ cơ nghiệp ở Thập Vạn Đại Sơn? Đùa gì vậy! Long Cốt là cái thá gì? Ta tiêu diệt hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, ngày ấy nếu không phải Hoàng Hữu Tiên đột nhiên bỏ chạy, chỉ cần đi xuống vực sâu, ta liền có thể cùng lúc xử lý gọn gàng cả hai người bọn hắn!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tử Bất Phàm thần tình cổ quái nhìn Vương Khả:
- Sao mặt ngươi có thể dày vậy được?
- Ngươi không tin thì thôi, một ngày nào đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta!
Vương Khả khinh thường nói.
Tử Bất Phàm:
- . . . !
- Đúng rồi, sao ngươi bố trí ta ở đây? Ở Đại Tử vương triều này? Ngươi rất quen thuộc?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Đại ẩn ẩn ở thành thị mà, hơn nữa, vì lĩnh thưởng một trăm vạn cân linh thạch, không biết có bao nhiêu đệ tử hai đạo chính ma ngồi chờ sẵn ở tất cả các nơi mà ngươi có khả năng xuất hiện, đệ tử Vương gia, các nơi đại trạch của Vương gia đều là đối tượng giám thị số một! Đệ tử hai đạo chính ma tuy cũng có vài người thật tâm muốn tốt cho ngươi, nhưng, càng nhiều đều là vì tiền, vì một trăm vạn cân linh thạch! Ngươi tốt nhất vẫn nên kiềm chế chút! Nơi này hẳn vẫn sẽ an toàn! Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt trước đã!
Tử Bất Phàm giải thích nói.
- Sao nơi này lại an toàn? Đại Tử vương triều? Tử Bất Phàm? Chẳng lẽ, đây là địa bàn thế tục của ngươi?
Thần sắc Vương Khả khẽ động.
- Ngươi nói đi?
Tử Bất Phàm cười nói.
- Ách, chắc không sai được! Sau lưng một vương triều phải có hai đạo chính ma làm chỗ dựa, chính đạo có Tử Trọng Sơn, ma đạo có Tử Bất Phàm ngươi, Đại Tử vương triều này quả nhiên vững như bàn thạch! Tử gia ngươi đã có cơ nghiệp như vậy rồi, trước đây ở Đại Thanh vương triều, cháu trai kia của ngươi sao lại còn đi tranh đoạt giang sơn với đại biểu ca ta? Còn quấn mãi không bỏ!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Con cháu nhiều, quyền lợi không đủ phân, đương nhiên phải mở rộng ra bên ngoài! Ngươi đừng quá để ý, chỉ cần biết nơi này rất an toàn là được!
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ngươi chắc là an toàn chứ?
Vương Khả nhíu mày hỏi lại, có vẻ vẫn chưa quá yên tâm.
- Ta nói an toàn thì là an toàn, vương thất Đại Tử phân thành hai phái hệ, một bộ phận nghe ta, một bộ phận nghe ca ca ta, nơi này không mấy người biết rõ, người biết rõ các ngươi đến đây đều là tâm phúc của ta! Người được bố trí hầu hạ các ngươi thậm chí không cho phép rời đi, yên tâm, dù có là Tử Trọng Sơn cũng đừng hòng biết được nơi này!
Tử Bất Phàm tự tin nói.
Vương Khả thần tình cổ quái nói:
- Tử Bất Phàm, da trâu đừng thổi quá lớn! Nổ đấy!
- Hả, ai nổ? Chỉ có Vương Khả ngươi là suốt ngày khoác lác quen mồm thôi. Ta đã nói rồi, không khả năng có người biết được tung tích các ngươi, tuyệt đối không khả năng!
Tử Bất Phàm khẳng định nói.
- Thế người ngoài cửa sổ kia là ai?
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
Tử Bất Phàm quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, ngoài cửa sổ, một thân ảnh áo bào tím đang đứng, không phải Tử Trọng Sơn thì còn là ai?
- Tử Trọng Sơn? Ngươi, ngươi … sao ngươi lại ở chỗ này?
Tử Bất Phàm kinh ngạc nói.
Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc cổ quái nói:
- Các ngươi đúng thật là huynh muội ruột, phương thức xuất trường y hệt nhau, cửa chính to đùng ở đấy, hai các ngươi đều không đi, cứ phải thích treo ngoài cửa sổ dọa người?
- Đến cái lúc nào rồi, ngươi còn lảm nhảm!
Tử Bất Phàm trừng mắt nhìn Vương Khả.
Ngoài cửa sổ, Tử Trọng Sơn cũng thở sâu một hơi, trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi khiến ta tìm thật khổ!
- Tìm được hay không không quan trọng, quan trọng là, giờ ta còn có cơ hội tự thú không, à không, phải nói là, giờ ta còn có cơ hội cử báo chính ta, sau đó lĩnh thưởng một trăm vạn cân linh thạch không?
Nét mặt Vương Khả hiện đầy vẻ mong đợi, hỏi nói.
Tử Bất Phàm:
- . . . !
Tử Trọng Sơn:
- . . . !