- Vương Khả!
Đám đông nơi xa chợt rộ lên một mảnh tiếng kinh hô!
- A, đau đầu quá, không quản, tới!
Vương Khả vẫn cứ buồn bực cắm đầu tiến về phía trước.
Được rồi, bại lộ thì bại lộ, cùng lắm là tiến vào trạng thái bỏ chạy thôi.
Ngay lúc Vương Khả vừa cất bước xông tới, một đoàn hỏa diễm đột nhiên bạo phát chắn ở trước mặt hắn.
- Trương Ly Nhi?
Nơi xa đám đông cả kinh thốt lên .
- Một trái bàn đào ba ngàn năm!
Trương Ly Nhi vung kiếm chém tới.
Oanh!
Một tiếng nổ rung trời, kiếm của Trương Ly Nhi và kích của Long Cốt đụng nhau.
Chỉ thấy hỏa diễm nổ tung, sóng khí ngất trời.
Trương Ly Nhi tuy mạnh, song vẫn chỉ là Nguyên Anh Cảnh, trong khi Long Cốt lại là cường giả Nguyên Thần Cảnh, nàng há có thể ngăn cản nổi?
Nháy mắt, bàn đào hỏa diễm nổ tung, kiếm Trương Ly Nhi cũng nổ nát vụn, dư ba khủng bố xung kích lên người Trương Ly Nhi và Vương Khả.
Cả hai lập tức bị cỗ lực lượng khổng lồ kia đánh văng.
- Tỷ!
Trương Thần Hư la lên kinh hãi.
Tử Trọng Sơn thần tình hoảng sợ nhào tới. Đám Cung Vi, Giới Sắc, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Ô Hữu Đạo cũng hốt hoảng lao đến.
- Cái gì? Long Cốt biến mất?
Cung Vi bay qua, biến sắc thất thanh hô lên.
Vừa rồi Long Cốt một phân thành hai, một tên đuổi hướng Hoàng Hữu Tiên, một tên vung chưởng đánh tới Trương Ly Nhi. Tên Long Cốt đánh tới Trương Ly Nhi sau khi dứt chiêu, đột nhiên hóa thành sương mù tiêu tán.
- Đây không phải bản thể Long Cốt, mà chỉ là phân thân tàn ảnh do Long Cốt ngưng tụ lực lượng mà thành! Bản thể Long Cốt đang truy sát Hoàng Hữu Tiên, Long Cốt tự tin chỉ bằng phân thân tàn ảnh liền có thể giết chết được Vương Khả!
Giới Sắc hòa thượng nói.
- Phân thân tàn ảnh?
Thần sắc chúng nhân không khỏi ngưng trọng.
Quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, nơi xa bản thể Long Cốt chính đang đuổi giết Hoàng Hữu Tiên.
Oanh!
Mỗi lần hai người chạm vào nhau, Hoàng Hữu Tiên lại thổ huyết, sau đó cuống cuồng tháo chạy.
- Dừng lại!
Long Cốt rống lên, tiếp tục đuổi giết không ngừng.
- Tất cả đệ tử Ma giáo nghe lệnh, bắt lấy Vương Khả, bắt lấy Trương Ly Nhi!
Ô Hữu Đạo rống to.
- Tất cả đệ tử chính đạo, theo ta cứu Vương Khả, Trương Ly Nhi rời đi!
Cung Vi cũng hét lớn.
Oanh!
Lập tức, đệ tử hai đạo chính ma cùng lúc ùn ùn nhào tới Kim Ô Điện.
Chuẩn xác mà nói, là nhào tới chỗ Vương Khả, Trương Ly Nhi đang đứng.
Đó là một sơn cốc bí ẩn.
Trên đường lao đến, Vương Khả vừa buồn bực lại vừa cảm động.
- Trương Ly Nhi, ngươi có thể đừng nghĩa khí như vậy được không! Còn bị đánh ngất xỉu? Ta đã nói rồi, ta có thể xử lý được!
Vương Khả cười khổ nói.
Trương Ly Nhi bị đánh ngất, Vương Khả theo bản năng ôm lấy Trương Ly Nhi. Kéo nàng vào trong ngực.
Bành!
Vương Khả rơi rụng xuống sơn cốc bí ẩn. Đầu tựa hồ đụng phải đại thụ. Chút va chạm này, nếu đặt vào lúc bình thường thì không tính là gì. Nhưng, lúc này đây, đầu hắn đang đau như búa bổ, cú va đập kia khiến dù là Vương Khả cũng rất khó gắng gượng được, lập tức hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Vương Khả không biết, chính hắn chết ngất thì cũng thôi, nhưng lúc này, hắn đã trở thành tiêu điểm cho chiến đấu giữa hai phe chính ma, bao nhiêu là cường giả cùng đang lao thẳng về phía này.
Oanh!
Giữa không trung, Giới Sắc vung quyền oanh kích lên Ô Hữu Đạo đang nhào tới.
- Sắc Dục Thiên, sao lực lượng ngươi tăng vọt nhiều thế này?
Ô Hữu Đạo cả kinh kêu lên.
- A di đà phật, yêu nghiệt, chết đi!
Giới Sắc hét lớn.
- Tướng công, ta tới giúp ngươi!
Cung Vi hét lớn.
- Nam Mô Như Lai Phật Tổ!
Ô Hữu Đạo niệm một tiếng Phật hiệu.
Ầm ầm !
Trên Kim Ô Tông, đại chiến chính ma khai màn.
Trong hỗn chiến, ai cũng không phát hiện, Vương Khả và Trương Ly Nhi đang hôn mê bị một thân ảnh bất ngờ cắp đi, thân ảnh kia như quỷ mị, tựa hồ rất là quen thuộc đối với địa hình Kim Ô Tông, chỉ sau mấy động tác lắc người, mượn rừng cây bốn phía che chắn, đột nhiên quỷ dị tan biến trong tầm mắt chúng nhân.
________________________________________
….
Mười ngày sau!
Đại chiến chính ma kết thúc, Kim Ô Tông biến thành một mảnh hỗn độn. Vô số ngọn núi bị lửa thiêu cháy rụi. Bên trong một gian đại điện còn được tính là tương đối hoàn chỉnh.
Hoàng Hữu Tiên ôm ngực, thật không dễ dàng mới thở hắt ra một hơi trọn vẹn.
- Sư tôn, ngài rốt cục cũng tỉnh lại, quá tốt rồi!
Tử Trọng Sơn kinh hỉ nói.
Hoàng Hữu Tiên thần tình đắng chát, hư nhược nói:
- Tên Long Cốt kia không biết tại sao lại phát điên, đuổi ta năm ngày năm đêm, nếu không phải ta có bí pháp, sợ rằng lần này triệt để đi đứt!
- Chúng ta cũng muốn đuổi theo sư tôn, đáng tiếc tu vi không đủ!
Điền Chân cười khổ nói.
- Tình hình bây giờ thế nào?
Hoàng Hữu Tiên chậm rãi thở ra một hơi, hỏi nói.
- Bây giờ? Ngày ấy, Long Cốt truy sát sư tôn! Chính ma liền phát sinh đại chiến, dẫn lên kiếp nạn trên đầu Kim Ô Tông, hai bên chính ma đều có thương vong, cuối cùng dừng tay rời đi!
Tử Trọng Sơn trầm giọng nói.
- Tại sao lại dừng tay rời đi?
Hoàng Hữu Tiên ôm ngực nhìn Tử Trọng Sơn.
- Bởi vì Vương Khả và Trương Ly Nhi đều mất tích! Chúng ta đánh lấy đánh lấy liền bắt đầu quay sang đi tìm Vương Khả, Trương Ly Nhi. Thế là tách ra, cuối cùng không tìm được Vương Khả, Trương Ly Nhi, ngài và Long Cốt cũng không thấy xuất hiện lại, chúng ta đợi một lúc liền bỏ lại mấy câu đe dọa, sau đó tự hành rút lui!
Tử Trọng Sơn giải thích nói.
- Vương Khả? Trương Ly Nhi? Sao lại mất tích? Với một kích khi đó của Long Cốt, hai bọn họ dù không chết cũng phải bị trọng thương mới đúng!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Chúng ta cũng không rõ lắm, có người nói Vương Khả và Trương Ly Nhi đã chạy thoát!
Tử Trọng Sơn nói.
- Chạy thoáng? Các ngươi nhiều người như vậy, làm sao lại để hai người sống sờ sờ ra đấy biến mất? Thần thức các ngươi để đâu? Sao lại để biến mất được? Khụ khụ khụ!
Hoàng Hữu Tiên vừa ho khan vừa gấp gáp la lên.
Đám người Tử Trọng Sơn đều trầm mặc.
- Sư tôn, hiện tại hai bên chính ma đều tản khắp bốn phía truy tìm Vương Khả, Trương Ly Nhi. Tên Trương Thần Hư kia càng là nổi điên lục tung khắp nơi, thậm chí còn mang đi một nhóm đệ tử Kim Ô Tông!
Điền Chân nói.
- . . . ., cái gì gọi là mang đi một nhóm đệ tử Kim Ô Tông?
Hoàng Hữu Tiên khó hiểu nói.
- Chính là . . . !
Điền Chân nhất thời có chút khó mà mở miệng.