Kim Ô Tông, thâm uyên dưới lòng đất!
- Trước khi chết, tuyệt thế ma đầu này hẳn đã bị tra tấn cực kỳ thảm liệt!
Vương Khả thổn thức nói.
- Tra tấn thảm liệt?
Hai người quay sang nhìn Vương Khả.
Vương Khả kiểm tra quanh bốn phía sơn động.
- Các ngươi nhìn xem, trên vách đá có vết roi, vết kiếm, vết đao, ách, còn có dấu vết lang nha bổng? Chậc ...!
Vương Khả hít sâu một hơi khí lạnh.
- Trên vách đá có những dấu vết này thì sao?
Trương Thần Hư khó hiểu nói.
- Thế mà vẫn không hiểu? Chính là dùng cực hình lên thân Tam Túc Kim Ô trên quá nhiều, nhiều đến mức thất thủ đánh lệch lên vách đá, trên vách đá lưu lại nhiều dấu vết như vậy, đủ thấy Tam Túc Kim Ô phải chịu đựng thống khổ đến cỡ nào!
Trương Ly Nhi lẩm nhẩm nói.
- Hả? Đúng thế thật, ngươi xem, trên xương cốt Tam Túc Kim Ô cũng có dấu vết tương tự!
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Tuyệt thế ma đầu này là Tam Túc Kim Ô? Trước kia ta từng đọc được trong tiểu thuyết, nói đấy là thần thú thượng cổ! Nhưng đây còn là lần đầu tiên thấy được trong Thập Vạn Đại Sơn!
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đây không phải thần thú thượng cổ gì cả, đây là người!
Trương Ly Nhi nói ra.
- Người?
Trên mặt Vương Khả hiện đầy vẻ không tin tưởng.
- Là người, tên hắn là Long Ô, chỉ vì tu luyện công pháp đặc thù, cho dù đã đến Nguyên Thần Cảnh, song vẫn biến thành bộ dáng thế này!
Trương Ly Nhi giải thích nói.
- Long Ô? Người còn có thể biến thành chim? Đột biến gien cũng đâu thể khoa trương vậy được!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Là công pháp đặc thù!
Trương Ly Nhi giải thích.
- Công pháp? Công pháp liền có thể đột biến gien, liền có thể biến . . ., ách, hình như là có thể!
Vương Khả không khỏi sửng sốt.
- Vương Khả, sao ngươi tán đồng nhanh thế?
Trương Thần Hư ngạc nhiên nói.
- Long Cốt có thể biến thành bộ xương khô, tỷ ngươi có thể biến thành lông thú, trước kia ta xem phim truyền hình cũng từng thấy một con khỉ bởi vì công pháp đặc thù mà cũng có được bảy mươi hai biến, người này biến thành chim chưa hẳn đã là điều không thể!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Tỷ, tên tuyệt thế ma đầu này rốt cục đã tu luyện công pháp gì?
Trương Thần Hư hiếu kỳ hỏi.
- Thần công Phật môn, Đại Nhật Như Lai Thần Công!
Trương Ly Nhi giải thích nói.
- Đại Nhật Như Lai Thần Công?
Vương Khả lẩm nhẩm.
- Không sai, nhục thân hóa thành Kim Ô, Kim Ô vừa ra, như lửa mặt trời chói chang, chiếu khắp thiên địa, nguyên thần là Như Lai Phật Tổ! Là Đại Phật Như Lai trong vô số Như Lai của Phật môn, trên đương thế, người tu luyện công pháp như vậy đã ít càng thêm ít. Uy lực cực mạnh! Nộ hỏa phần thiên! Là công pháp hệ hỏa số một của Phật môn!
Trương Ly Nhi giải thích nói.
- Nguyên thần là Như Lai Phật Tổ?. . . . Ta nhớ được nguyên thần Ô Hữu Đạo hình như cũng là Như Lai Phật Tổ! Tựa hồ bọn hắn có nói là được đến từ Kim Ô Tông, chẳng lẽ chính là từ tuyệt thế ma đầu này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chắc là vậy!
Trương Ly Nhi gật đầu.
Vương Khả lấy ra một sợi lông vũ màu vàng.
- Sợi lông vũ trên tay ta cũng là được rút ra từ trên thân tuyệt thế ma đầu?
Trên mặt Vương Khả chớp qua một tia chấn kinh, hỏi nói.
- Không sai, sợi lông vũ màu vàng này là của Tử Bất Phàm đúng không? Ta nghe nói, đây là lông mi tâm tuyệt thế ma đầu, là loại có phẩm chất tốt nhất!
Trương Ly Nhi lần nữa gật đầu.
- Cái này, cái này … Kim Ô Tông các ngươi đúng là quá tàn nhẫn chút?
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
- Sao lại tàn nhẫn? Hắn là ma!
Trương Thần Hư bất mãn nói.
- Nhưng mà, vừa rồi ta nghe Trương Ly Nhi nói, ma này năm đó là vì bảo hộ Thánh Tử mới cam nguyện bị tù! Hẳn cũng không quá xấu!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Không xấu thì cũng là ma! Được rồi, Vương Khả, rốt cục ngươi đứng về phe nào?!
Trương Thần Hư thần sắc cổ quái nói.
- Ách, bất kể thế nào, dù sao không phải phe Kim Ô Tông là được! Tên tuyệt thế ma đầu này cũng là người, ngươi thực sự muốn tru ma, giết là được, cần gì phải làm vậy? Chết rồi còn treo thi thể ở chỗ này? Phân giải xong còn dùng đinh thép đính lại làm tiêu bản? Hắn cũng là người mà! Làm vậy thật không có nhân tính, hơn nữa, nhổ từng cọng lông ra như vậy, đổi lại là ngươi, ngươi chịu được không?
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ. Nhổ từng cọng lông? Ai mà chịu được?
- Đã chết rồi? Nếu đã chết rồi, vì sao Kim Ô Tông còn treo hắn ở đây?
Trương Ly Nhi cũng rất là nghi hoặc.
- Tỷ, Nam Minh Ly Hỏa mà ngươi muốn tìm e rằng đã không còn!
Trương Thần Hư nói.
Trương Ly Nhi hít thở sâu, cẩn thận kiểm tra lại một lượt, sau đó cất bước đi lên đỉnh đầu Tam Túc Kim Ô.
- Trương Ly Nhi, ngươi làm gì?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Trên đầu nó có một cái động, quả nhiên là thế!
Trương Ly Nhi kinh ngạc nói.
- Trên đầu có cái động?
Vương Khả sững sốt.
Vương Khả và Trương Thần Hư lập tức nhảy lên đỉnh đầu Tam Túc Kim Ô.
Quả nhiên, trên đỉnh đầu có một lỗ thủng.
- Cái này, Kim Ô Tông các ngươi đúng là đói đến mờ mắt, cả đầu cũng gõ? Não tương bên trong đều lấy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không, đây không phải người Kim Ô Tông làm, đây là lựa chọn Tịch Diệt của Long Ô!
Trương Ly Nhi giải thích nói.
- Tịch diệt?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Đúng vậy, Phật môn có bí pháp tên là Tịch Diệt! Nhưng không phải ai ai cũng đều làm được, chỉ có người tu hành đến cực điểm, cộng thêm công pháp Phật môn đặc thù mới làm được, Đại Nhật Như Lai Thần Công mà Long Ô tu luyện hẳn cũng có thể Tịch Diệt!
Trương Ly Nhi giải thích nói.