Trương Chính Đạo biến sắc, nghiêm túc nói.
- Vậy thì tốt!
Lúc này Vương Khả mới hài lòng thu chân khí.
Vừa nói hai người vừa đi ra ngoài điện.
- Cứu!
Cửa đại điện mở ra, một đám người mặc y phục phòng hộ ngã ở trước cửa đại điện, đều là thuộc hạ của Vương Khả, tựa hồ bị người đánh, không ngừng thống khổ kêu la.
- A u!
- Gia chủ? Ngài xuất quan, quá tốt rồi!
- Gia chủ, có người muốn xâm nhập đại điện!
- Nếu không phải U Nguyệt công chúa hỗ trợ ngăn cản, vừa rồi đã quấy nhiễu gia chủ bế quan!
...
...
...
Đám tạp dịch ở Ngộ Kiếm Phong chật vật bò dậy.
- Ai vậy? Gia hỏa nào không có mắt, lại dám làm càn ở Thiên Lang Tông?
Trương Chính Đạo trừng mắt quát.
Vương Khả thấy đám thuộc hạ không có gì đáng ngại, lúc này mới sầm mặt lại nhìn ra ngoài điện.
Lại nhìn thấy U Nguyệt công chúa mang theo khăn che, vẻ mặt lo lắng cùng thuộc hạ của mình ngăn ở ngoài đại điện, mà muốn xông vào điện chỉ có hai người, một là Mộ Dung Lục Quang, còn có một cái là nữ nhân bộ dáng trung niên, sắc mặt âm trầm giống như hàn băng, nhìn một cái đã cảm thấy lạnh buốt.
- Trương Chính Đạo, ngươi nói ai không có mắt?
Nữ tử trung niên kia lạnh lùng nói.
Thấy rõ nữ tử này, sắc mặt của Trương Chính Đạo đại biến.
- A, là ta, ta nói chính ta! Nhiếp điện chủ, sao ngươi ở nơi này? Ta đang nói chính ta thôi! Ta không mở to mắt! Gần nhất con mắt của ta lại nhỏ đi!
Trương Chính Đạo sợ hãi nịnh nọt nói.
- Con mắt của ngươi càng ngày càng nhỏ? Hừ!
Nữ tử trung niên kia hừ lạnh, hiển nhiên không có ý định so đo.
- Vương Khả, ngươi kiềm chế một chút, đây là Đông Lang Điện Chủ, Nhiếp Diệt Tuyệt! Ở Thiên Lang Tông, ai cũng không trị được nàng! Một người tru ma cực kỳ tàn nhẫn ở Thiên Lang Tông, đã từng nói thà giết lầm 100, cũng không thể bỏ qua một cái, đệ nhất nữ sát tinh của Thập Vạn Đại Sơn, ngươi cẩn thận một chút!
Trương Chính Đạo ở bên tai Vương Khả nhỏ giọng giải thích.
Đông Lang Điện Chủ, Nhiếp Diệt Tuyệt?
Một trong tứ đại điện chủ dưới tông chủ? Còn là sư tôn của Mộ Dung Lục Quang.
- Vương Khả, ta không bảo vệ được thủ hạ của ngươi, để ngươi thêm phiền toái, xin lỗi!
U Nguyệt công chúa áy náy nói.
- U Nguyệt công chúa, đa tạ!
Vương Khả lập tức nói.
Rất rõ ràng, nếu không có U Nguyệt công chúa giữ gìn, đám thuộc hạ của mình khẳng định tổn thương càng nặng.
- U Nguyệt công chúa, ngươi không cần bảo vệ bọn hắn, một đám tạp dịch phàm nhân mà thôi, nếu Vương Khả tu luyện công pháp tà ma ác độc, bọn họ chính là đồng lõa!
Cách đó không xa, Mộ Dung Lục Quang lập tức an ủi.
Vương Khả quay đầu nhìn Trương Chính Đạo nói:
- Trương trưởng lão, Ngộ Kiếm Phong là nơi ở lúc trước của gia sư, tạm cho ta mượn, bây giờ Đông Lang Điện Chủ đến, thân phận của ta không đủ nghênh đón, làm phiền ngươi đi mời sư tôn tới, khách đến cần chủ nhân nghênh tiếp!
Trương Chính Đạo vừa nghe liền hiểu, để mình đi gọi viện binh. Một già một trẻ kia tới, vạn nhất đánh nhau, ai là đối thủ chứ? Loại thua thiệt này có thể ăn sao?
Đương nhiên không thể, chúng ta cũng có chỗ dựa nha!
- Tốt, ta đi mời tông chủ tới!
Trương Chính Đạo nói.
Nói xong Trương Chính Đạo liền chạy, hiển nhiên rất e ngại Nhiếp Diệt Tuyệt.
Vương Khả tiến lên một bước nói:
- Tại hạ Vương Khả, gia sư Trần Thiên Nguyên, bái kiến Đông Lang Điện Chủ!
- Ngươi lấy tông chủ tới đè ta?
Nhiếp Diệt Tuyệt lạnh lùng nói.
- Không dám! Chỉ là nơi này chung quy là Ngộ Kiếm Phong, coi như U Nguyệt công chúa bị diệt quốc, nhưng cũng là khách khanh trưởng lão của Thiên Lang Tông, ngài đánh nô bộc của nàng, có phải hơi quá mức hay không?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vương Khả, không liên quan gì tới Nhiếp điện chủ, Nhiếp điện chủ không nói gì, cũng không làm gì, là Mộ Dung Lục Quang...
U Nguyệt công chúa cười khổ nói.
Mộ Dung Lục Quang tiến lên nói.
- U Nguyệt công chúa, ta cũng là lo lắng cho ngươi! Khoảng thời gian này Vương Khả vận chuyển bao nhiêu độc chướng vào tông? Hắn nhất định là đang tu luyện công pháp tà ma, bằng không ngươi làm sao có thể khắp nơi bảo vệ hắn? Nhất định là hắn dùng Tà Ma Chi Pháp đầu độc tinh thần của ngươi, ngươi yên tâm, Thiên Lang Tông ta là danh môn chính phái, quyết không cho phép có người tu luyện công pháp mê hoặc tâm thần! Hôm nay sư tôn ở đây, ta nhất định phải ở trước mặt mọi người vạch trần dụng tâm tà ác của Vương Khả, giải cứu ngươi ra!
Mộ Dung Lục Quang nói.
- Ta không có bị công pháp tà ma ảnh hưởng tâm thần! Vương Khả bế quan, ta chỉ không muốn các ngươi quấy rầy hắn mà thôi!
Trong mắt U Nguyệt công chúa lóe lên vẻ phiền muộn.
- Còn không có? Vừa rồi ta mời sư tôn làm chứng, xin lỗi ngươi sự tình ngày đó, muốn hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta, vì sao ngươi không tin tưởng? Còn nói phải nhờ Vương Khả giúp ngươi phân tích? Hắn hạ mê hồn thuật gì với ngươi? Sự tình này cũng phải hỏi ý kiến của hắn?
Mộ Dung Lục Quang buồn bực nói.
Lúc này Vương Khả đã rõ ràng, Mộ Dung Lục Quang mượn xin lỗi làm lý do, muốn truy cầu U Nguyệt công chúa lần nữa, kết quả U Nguyệt công chúa không đáp ứng, hơn nữa còn kéo mình làm bia đỡ đạn, để Mộ Dung Lục Quang ghen tỵ giận lây sang mình.
Đạt được kết quả này, bỗng nhiên tâm tình của Vương Khả thoải mái hơn, nhìn U Nguyệt công chúa nháy mắt, làm U Nguyệt công chúa đỏ mặt nghiêng đầu đi.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi dù sao cũng là Thiên Lang Tông đại sư huynh nha, sư muội ái mộ ngươi vô số, ngươi cần gì cứ nhằm vào công chúa? Ngươi quên mình từng nói lời tổn thương với công chúa sao?
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngày ấy ta vì tru ma, mới cố ý diễn cho các tà ma xem, ta làm sao có thể ghét bỏ U Nguyệt công chúa? Nếu ta ghét bỏ, năm đó sao có thể đi Thi Quỷ Hoàng Triều truy cầu U Nguyệt công chúa? Đó đều là giả, đều không phải lời trong nội tâm của ta! Công chúa, ngươi phải tin tưởng ta! Ta là vô tâm!
Mộ Dung Lục Quang nói.
U Nguyệt công chúa trầm mặc.
- Giải thích nhiều cũng vô dụng thôi, một lời không hợp liền đánh người, vừa rồi ngay cả U Nguyệt công chúa cũng ngăn không được, cái này rõ ràng là có khuynh hướng bạo lực, về sau ai gả cho ngươi, sẽ bị bạo lực gia đình! Công chúa, ngươi cự tuyệt hắn là rất tốt! Loại người thích đánh vợ này, nên cách xa hắn một chút!
Vương Khả bồi thêm một câu.
Mộ Dung Lục Quang thì mặt đen như đáy nồi.