- Oanh! Oanh!
Hắc Bạch nhị trưởng lão cách đó không xa đánh bay Trương Chính Đạo, Xà Vương, tất cả mọi người nhìn về phía Vương Khả.
- Vương Khả, Trương Ly Nhi đâu?
Trương Chính Đạo nhìn quanh bốn phía.
- Ta, ta cũng không biết! Nàng giống như trở thành một bộ lông thú rồi! À không, trở thành một cái áo lông!
Vương Khả tỏ vẻ cổ quái nói.
Vương Khả chỉ lên trên lưng mình!
Tất cả mọi người nhìn tới, quả nhiên thấy trên người Vương Khả khoác một cái áo choàng màu lửa đỏ, lông vũ màu đỏ hồng co vào, rất giống lông thú.
- Trương Ly Nhi biến thành lông thú? Ngươi đùa giỡn ta à?
Trương Chính Đạo trợn mắt sợ hãi kêu lên.
- Là thật, ta cũng nhìn thấy Trương Ly Nhi biến hoá!
Điền Chân ở một bên cũng mở to mắt mờ mịt nói.
- Điền trưởng lão, lửa trên người ngươi vẫn chưa tắt đâu!
Hắc trưởng lão nói.
- Á, đau quá!
Điền Chân sợ hãi kêu lên.
Do Điền Chân nhìn quá nhập thần, nên quên mất việc lửa cháy trên người.
- Thật sự biến thành lông thú sao? Vương Khả, đến cùng thì ngươi và Trương Ly Nhi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại biến thành dạng này?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Ta nào biết được, bỗng nhiên cô ta cắn ta một cái, sau đó, thì trở thành lông thú, ngươi bảo ta làm thế nào? Ta vô tội mà!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Đám người:
“. . .
Bốn phía bởi vì khói vàng bốc cháy mà chậm rãi tán đi, giờ phút này Vương Khả lại trợn mắt mờ mịt. Tại sao hôm nay toàn đồ vật kỳ lạ vậy?
- Có phải Trương Ly Nhi tu luyện công pháp gì đặc thù hay không?
Bạch trưởng lão cau mày nói.
- Thần công? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cái thần công kia? Không có khả năng, làm sao cha Trương Ly Nhi, có thể nhẫn tâm như vậy, để con gái mình tu luyện cái thần công này? Hắn muốn mạng Trương Ly Nhi à?
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
- Thần công gì? Thiên hạ còn có thần công, có thể khiến người ta trở thành một bộ lông thú sao? Tên phụ thân độc ác nào dạy vậy? Không phải con gái là tiểu áo bông đáng yêu của ba sao? À không, là tiểu lông thú đáng yêu sao?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Thần công đỉnh cấp của đạo môn, Dao Trì Thần Công!
Trương Chính Đạo trả lời.
- Dao Trì Thần Công? Trở thành lông thú?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Đây không phải lông thú, đây là . . .!
Trương Chính Đạo đang muốn giải thích.
- Oanh!
Đột nhiên, vị trí dưới chân đám người nổ tung lên, vô số đất đá bay ra, cốt thứ cuồn cuộn đâm lên trời.
- Tình huống gì vậy?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Đúng lúc này, một cái cốt trảo kim sắc to lớn từ trên trời giáng xuống, vồ về phía Vương Khả.
- Thứ gì?
Tất cả mọi người biến sắc, cầm kiếm nghênh đón.
- Ầm ầm!
Điền Chân, Trương Chính Đạo, Hắc trưởng lão, Bạch trưởng lão cầm trường kiếm bay lên trời, mạnh mẽ chống đỡ cái cốt trảo màu vàng kia, thế nhưng cốt trảo màu vàng giống như đao thương bất nhập.
- Ngao!
Dường như có một tiếng long ngâm vang vọng toàn bộ Chu Kinh, một cái đuôi xương cốt to lớn đập xuống.
- Oanh!
Lúc đầu Phật Đầu Tự đã là một vùng phế tích, lần thứ hai ở dưới lực lượng khổng lồ, phế tích bay lên, bay tán loạn.
- A!
Vương Khả sợ hãi hô một tiếng.
Vương Khả bị cái cốt trảo màu vàng kia bắt được, bay lên trời.
Đám người Trương Chính Đạo né tránh công kích nhìn tới, nhìn thấy một đầu Hoàng Kim Cốt Long dài hai mươi trượng lơ lửng giữa không trung. Long Cốt giáo chủ che ngực, miệng phun máu tươi đứng trên đỉnh đầu Hoàng Kim Cốt Long.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi chờ đấy, ta sẽ về báo thù, lần tiếp theo, ta sẽ san bằng Kim Ô Tông ngươi, ta muốn giết sạch tất cả mọi người Kim Ô Tông, rống!
Long Cốt rống to một tiếng.
Sau khi rống to, Hoàng Kim Cốt Long xông lên trời, những nơi đi qua, trên mặt đất không ngừng mọc ra từng cây cốt thứ.
- Đứng lại!
Giới Sắc biến sắc nghênh đón.
- Cút ngay!
Long Cốt rống to một tiếng.
- Oanh!
Cái đuôi của Hoàng Kim Cốt Long lập tức đánh bay Giới Sắc ra ngoài.
- Đi!
Long Cốt hét to một tiếng.
Hoàng Kim Cốt Long bắt lấy Vương Khả, lập tức xông lên trời, trong nháy mắt xông vào trong mây, biến mất không thấy.
Vương Khả khoác một tấm lông thú màu lửa đỏ, nhìn mình bị bắt bay lên trời, sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
- Bất Giới Hòa Thượng, tên khốn kiếp nhà ngươi, đưa Định Quang Kính, Thần Vương Ấn cho ta, mẹ nó, công đức của ta, công đức của ta, nhanh đưa ta công đức!
Vương Khả gào thét.
Tại sao bản thân xui xẻo như vậy, vừa mới ổn định trọc chân nguyên, có thể đi hấp thụ công đức tự cứu, kết quả lại bị bắt đi?
Công đức của ta! Không có công đức, lúc nào ta cũng có thể bị thiêu cháy!
- A di đà phật, Vương Khả thí chủ, ngươi cầm lấy đi, ta không cần!
Giới Sắc Hòa Thượng ở nơi xa tỏ vẻ buồn bực kêu lên.
Là ngươi bảo ta bảo quản giúp? Ta cũng không dùng được mà!