- Oanh!
Trọc chân nguyên vừa ra khỏi cơ thể Vương Khả, đã hóa thành một dòng sông lửa rực cháy, bay thẳng đến chỗ người bịt mặt ở phía đối diện.
Giờ khắc này, bất kể là Trương Ly Nhi hay là người bịt mặt cũng không có khả năng nghĩ đến, miệng Vương Khả sẽ phun ra lửa! Tại sao bỗng nhiên lại phun lửa chứ? Ai có thể nghĩ ra được?
- Oành!
Toàn thân người bịt mặt kia lập tức bốc cháy giữ dội, trọc chân nguyên giống như dầu hỏa có tính kết dính, bám lên người bịt mặt bốc cháy một trận.
- A!
Bỗng nhiên người bịt mặt đau đớn hét thảm một tiếng, cố gắng dập ngọn lửa trên người. Nhưng trong quá trình dập này, tấm vải đen che mặt đã bị đốt rụi.
- Điền Chân? Là ngươi? Tên khốn kiếp nhà ngươi? Lão tử nợ ngươi à? Ngươi đánh lén ta làm gì? A! Rống!
Vương Khả tức giận phun lửa.
Cứ như vậy, trong nháy mắt trọc chân nguyên cuồn cuộn bao phủ Điền Chân, để Điền Chân bỗng nhiên hét lên thê thảm.
- Đây là lửa gì, vì sao dập không tắt, đau quá!!
Điền Chân hoảng sợ la lên.
Vương Khả đang muốn tiếp tục phun, bỗng nhiên biến sắc:
- Tất cả mọi người, chạy mau đi, sắp không kịp nữa rồi!
Chỉ thấy, Phật Đầu Tự bị khói vàng cuồn cuộn bao phủ, khói vàng này cũng có thể bốc cháy, Vương Khả phun ra lửa cũng đốt cháy nó luôn.
- Oanh!
Toàn bộ Phật Đầu Tự đều chìm trong biển lửa rừng rực, giống như một đám mây hình nấm to lớn, nổ tung xông lên trời.
- Vương Khả, đây là trò gì vậy?
Trong hỏa hoạn, Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
- Rống!
Xà Vương cũng sợ hãi rống lên.
Lúc khói vàng mới xuất hiện trong Phật Đầu Tự, đệ tử Vương gia đã chuẩn bị tháo chạy, nên không có bao nhiêu tác động.
Bất Giới Hòa Thượng ôm Định Quang Kính và Thần Vương Ấn, lảo đảo chạy ra Phật Đầu Tự.
- Ta biết mà, ta biết mà, Vương Khả ngươi vừa ra tay, khẳng định sẽ không có chuyện tốt!
Cuối cùng Bất Giới Hòa Thượng bị ngọn lửa nổ bắn ra ngoài.
Tiếng nổ to lớn, chấn động thiên địa, bảo phủ Vương Khả, Trương Ly Nhi, ba người bịt mặt, Trương Chính Đạo, Xà Vương vào trong đó.
Lửa cháy ngập trời, đám mây hình nấm trùng thiên.
Toàn bộ Chu Kinh cũng chấn động mạnh một cái, tất cả mọi người quăng tới ánh mắt kinh ngạc.
Giới Sắc đánh ra một chưởng, đánh bay khăn che mặt của người đối diện, vậy mà là Tử Trọng Sơn. Hai người còn chưa hết kinh ngạc, đã bị vụ nổ lớn ở bên cạnh làm sợ ngây người, tất cả đều quăng tới ánh mắt kinh ngạc.
- Vụ nổ lớn? Tại sao lại thành thế này? Bàn chân thối có thể nổ sao?
Tử Trọng Sơn kinh ngạc nói.
Ngoài thành.
Hoàng Hữu Tiên dẫn Long Cốt ra ngoài thành, chính là vì tạo cho mình một cái chứng cứ không có mặt, như vậy, bốn tên Nguyên Anh cảnh ám sát Vương Khả, Trương Ly Nhi cũng sẽ không đổ lên đầu mình.
Nhưng làm sao Hoàng Hữu Tiên nghĩ đến, Phật Đầu Tự xảy ra vụ nổ lớn chứ?
- Xảy ra chuyện gì?
Hoàng Hữu Tiên kinh ngạc đám mây hình nấm phía xa.
- Đây chính là thứ Vương Khả ỷ vào sao? Hắn cho rằng ta sẽ sợ?
Long Cốt cũng trợn mắt kinh ngạc nói.
Tất cả mọi người ở trung tâm vụ nổ đều trúng chiêu, nhưng cũng may mọi người chỉ bị lửa của bàn chân thối đốt, còn Điền Chân là bị trọc chân nguyên thiêu đốt.
- Phốc!
Vương Khả không ngừng phun ra lửa.
Thế nhưng, cái Đại Nhật Bất Diệt Thần Công này quá kỳ dị, nó đang tự động bổ sung chân nguyên cho Vương Khả.
- Đây không phải khu phàm nhân sao? Không phải là không có linh khí sao? Chân nguyên của ta từ đâu bổ sung tới, mẹ nó, tại sao lại không nôn hết chứ!
Vương Khả buồn bực quát.
- Vương Khả, chúng ta cũng bị đốt cháy!
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
- Tránh ra, tránh ra, tránh ra!
Vương Khả quát.
Vừa nói, Vương Khả vừa không ngừng phun lửa về phía hai người bịt mặt khác.
- Phốc, phốc!
- A!
- Vì sao, ngay cả cương tráo của ta cũng không chống được ngọn lửa này của ngươi? Không! A!
Coi như Nguyên Anh cảnh, bị ngọn lửa giống như cao da chó này dính lên người thì toàn thân cũng bốc cháy trong nháy mắt.
- Hắc Bạch nhị trưởng lão? Các ngươi chơi cái gì vậy? Tại sao phải cùng Điền Chân, à không, còn có tông chủ nữa, vì sao, các ngươi lại phải giết Vương Khả?
Trương Ly Nhi sợ hãi kêu lên.
- Chúng ta?
Sắc mặt ba đại trưởng lão biến đổi.
Ngươi còn hỏi vì sao? Còn không phải là vì ngươi ư? Mẹ nó, đây là bại lộ sao? Vì sao chúng ta lại bại lộ?
- Đừng nói nhảm, đã như vậy rồi tiếp tục động thủ!
Điền Chân quát.
Hắc Bạch nhị trưởng lão chỉ có thể khẽ cắn môi nhào về phía Vương Khả.
- Oanh! Oanh!
Trong lửa lớn, Trương Chính Đạo, Xà Vương tiếp tục ngăn trở Hắc Bạch nhị trưởng lão.
Điền Chân cũng muốn tiếp tục nhào về phía Vương Khả.
- Phốc!
Mắt, miệng, rốn Vương Khả phun ra lửa bay thẳng đến chỗ Điền Chân.
- Khốn kiếp!
Điền Chân muốn xông lên phía trước, nhưng căn bản xông không được.
- Các ngươi công kích Vương Khả từ hai bên!
Điền Chân quát.
Thế nhưng, Hắc Bạch nhị trưởng lão cũng bị Trương Chính Đạo, Xà Vương giằng co. Căn bản không cách nào phân tâm.
- Bất Giới Hòa Thượng, nhanh đưa Định Quang Kính cho ta, nhanh lên, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!
Vương Khả quát.
Giờ phút này, Vương Khả cảm giác mình sắp bị đốt cháy rồi, vì sao chứ? Vì sao cái trọc chân nguyên này lại nôn không hết! Ta không muốn biến thành hỏa nhân!
Bên ngoài Phật Đầu Tự.
Bất Giới Hòa Thượng nhìn chung quanh lửa lớn rừng rực. Mặc dù nghe thấy Vương Khả la lên, nhưng vô dụng, bản thân không vào được.
- Tự ngươi tới lấy đi!
Bất Giới Hòa Thượng hô.
Vương Khả:
“. . .
Con mẹ nó ta còn đang bận phun lửa đây, ta khẽ động, sẽ bị Điền Chân chặt, ta tới lấy cái rắm à.
- Mau tới đây, cháy không chết đâu, nhanh lên!
Vương Khả la lên.
- Ngươi đánh rắm! Ta đi vào sẽ bị thiêu chết!
Bất Giới Hòa Thượng lập tức cự tuyệt nói.
Vương Khả:
“. . .
Thời điểm Vương Khả buồn bực muốn xông ra ngoài, đột nhiên trên cổ cảm thấy mềm mại.
- Trương Ly Nhi, ngươi làm gì vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Tại sao miệng Trương Ly Nhi lại ở trên cổ của ta?
- Á!
Trương Ly Nhi cắn một cái lên cổ Vương Khả.
- Á đau, ngươi là chó con à, ngươi cắn ta làm gì, á, đau đau đau, á!
Vương Khả đau đớn sợ hãi kêu lên.