Kim Ô Tông, Kim Ô Điện!
Hoàng Hữu Tiên cầm phất trần cùng Tử Trọng Sơn nghe Điền Chân báo cáo, hai người nghe xong lông mày đều nhăn lại thật sâu.
- Trương Ly Nhi, thật sự đi tìm Vương Khả? Tìm đến cao ốc Thần Vương số một? Lại bị Trương Chính Đạo dẫn đến cao ốc Thần Vương số hai, gặp Vương Khả ở tang lễ của Ma Tôn?
Tử Trọng Sơn cau mày nói.
- Cái tên Vương Khả này có chủ ý gì xấu đối với Trương Ly Nhi hay không?
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng hỏi.
- Hả . . .!
Sắc mặt Điền Chân lộ ra vẻ cổ quái.
- Nói!
Tử Trọng Sơn trợn mắt nói.
- Bọn họ trò chuyện một lúc, Vương Khả phất tay áo rời đi, giống như đang tránh né Trương Ly Nhi, nhưng Trương Ly Nhi lại gấp gáp đuổi theo, hô, Vương Khả, ngươi đứng lại! Ngươi đừng chạy! Giống như cực kỳ sốt ruột, giống như, giống như . . .!
Điền Chân lộ vẻ cổ quái.
- Giống như cái gì?
Tử Trọng Sơn trợn mắt nói.
- Giống như Trương Ly Nhi đang theo đuổi Vương Khả, Vương Khả không đáp ứng, nhưng nàng vẫn không từ bỏ!
Điền Chân trả lời.
Đại điện rơi vào tình trạng yên tĩnh.
Đám người nghĩ Vương Khả sẽ mặt dày mày dạn theo đuổi Trương Ly Nhi, chứ họ không nghĩ tới chuyện sẽ ngược lại, mẹ nó chuyện này không hợp lý!
- Làm sao có thể? Trương Ly Nhi là thiên kim Trương gia, mắt cao hơn đầu, làm sao lại quấn mãi không bỏ với Vương Khả? Có phải ngươi nói ngược hay không?
Hoàng Hữu Tiên trợn mắt nói.
- Ta cũng hi vọng mình nghĩ sai, nhưng mấy tên thuộc hạ của ta cũng có kết quả này!
Điền Chân cười khổ nói.
Hoàng Hữu Tiên vuốt râu:
- Không phải ngươi miêu tả Vương Khả đã cố ý che giấu cái gì chứ? Vương Khả ở trong miệng ngươi phẩm hạnh tồi tệ, làm sao hắn lại hấp dẫn Trương Ly Nhi?
- Không có miêu tả sai, ta đã miêu tả rất đúng trọng tâm, tên Vương Khả kia đánh nhau chưa từng thắng nổi ai, nhưng khoác lác lại không bao giờ thua, vô liêm sỉ, coi tiền như mạng, keo kiệt không biết xấu hổ, thiếu đạo đức, không chuyện ác nào không làm!
Điền Chân miêu tả.
Hoàng Hữu Tiên sầm mặt lại nhìn về phía Điền Chân:
- Không phải ngươi nói, đã miêu tả Vương Khả đúng trọng tâm sao? Đây là đúng trọng tâm của ngươi à? Sao toàn là từ ngữ chửi rủa vậy!
- Sư tôn, thực sự là ta đã miêu ta đúng trọng tâm, những từ ngữ này đều được ta lựa chọn qua! Trong thực tế, Vương Khả so với ta nói còn muốn khoa trương hơn!
Điền Chân giải thích.
Hoàng Hữu Tiên hoài nghi Điền Chân miêu tả.
- Sư tôn, khả năng Điền Chân bị cảm xúc quấy nhiễu, nhưng theo ta được biết, Vương Khả cũng không kém như này!
Tử Trọng Sơn ở bên cạnh nói giúp.
- Vậy các ngươi nói, vì sao Trương Ly Nhi lại quấn mãi không bỏ với tên Vương Khả có phẩm hạnh như thế?
Hoàng Hữu Tiên không tin nói.
- Có phải đàn ông không hư hỏng, phụ nữ không thích hay không?
Tử Trọng Sơn cau mày nói.
Hoàng Hữu Tiên, Điền Chân lập tức tỏ vẻ kỳ dị nhìn về phía Tử Trọng Sơn, ý của ngươi là, Trương Ly Nhi nhìn đàn ông tốt đủ rồi, hiện tại khẩu vị nặng như vậy?
- Nếu như là Vương Khả quấn mãi không bỏ Trương Ly Nhi, thì còn có thể lặng lẽ xử lý Vương Khả, hiện tại chuyện này là sao? Làm sao ta bàn giao với đại công tử được?
Hoàng Hữu Tiên tỏ vẻ khó coi nói.
- Nếu như đại công tử biết, vị hôn thê của hắn lạnh lùng né tránh hắn, lại quấn mãi không bỏ, đuổi theo người đàn ông khác, chỉ sợ . . .!
Tử Trọng Sơn cổ quái nói.
- Không được, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Vương Khả, Trương Ly Nhi cũng coi như tuyệt thế mỹ nữ, không biết hiện tại Vương Khả phát bệnh thần kinh gì, không chấp nhận Trương Ly Nhi theo đuổi, nhưng nếu Trương Ly Nhi dây dưa một đoạn thời gian dài, nhất định hắn sẽ thỏa hiệp, một khi làm ra chuyện khác người! Hậu quả sẽ không chịu nổi!
Hoàng Hữu Tiên híp mắt nói.
- Vậy . . .!
- Bây giờ bọn họ còn ở cái cao ốc Thần Vương gì đó không?
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Hình như Vương Khả đã rời khỏi cao ốc Thần Vương, đi về phía tây, Trương Ly Nhi theo sát phía sau! Một bước không rời, nhìn chằm chằm vào Vương Khả!
Điền Chân nói.
- Thói đời thay đổi rồi sao, ai có thể nghĩ tới, trước kia Trương Ly Nhi lạnh lùng kiêu căng, thế mà không để ý xấu hổ, đối với Vương Khả như vậy? Chúng ta phải hành động nhanh lên!
Hoàng Hữu Tiên trầm giọng nói.
- Sư tôn, ngài tự mình ra tay sao?
Tử Trọng Sơn hiếu kỳ nói.
- Nói nhảm, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, chẳng lẽ còn muốn lề mà lề mề, kéo dài sao? Mấy người các ngươi đi cùng ta, một lần giải quyết Vương Khả luôn!
Hoàng Hữu Tiên lạnh lùng nói.
- Vâng!
Tử Trọng Sơn gật đầu một cái.
...
Ma Long đảo! Thủy Tinh Long Cung!
Long Cốt ôm hai ma nữ xinh đẹp, nhìn một đám vũ nữ loã lồ nhảy múa trước mặt. Trong lúc nhất thời, tràn đầy dâm tà.
- Mấy người các ngươi, không, toàn bộ các ngươi, đêm nay thị tẩm cho ta!
Long Cốt chỉ tất cả mỹ nữ trong điện cười nói.
- Vâng!
Một đám vũ nữ lập tức cung kính hành lễ.
- Ha ha ha ha!
Long Cốt hài lòng cười to nói.
Ô Hữu Đạo đứng một bên.
Vẻ mặt mờ mịt nhìn Long Cốt, mẹ nó, từ lúc nào mà giáo chủ trở thành như vậy? Trước kia cũng không thấy hắn phóng túng như thế? Tại sao bị trấn áp hơn một trăm năm, lại trở nên trầm mê nữ sắc như thế? Chuyện này là vì sao chứ?
Long Cốt hiện tại và năm đó chênh lệch quá lớn, nhưng Ô Hữu Đạo cũng không dám lắm mồm, chẳng lẽ muốn nói, giáo chủ, tại sao ngươi lại trở thành sắc ma à?
Ô Hữu Đạo thở dài, lợi dụng ưu thế thân phận giội nước bẩn cho Vương Khả.
- Giáo chủ, tên Vương Khả kia tổ chức một cái tang lễ cho Ma Tôn, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm đều đi qua, đám hỗn đản này, bên ngoài nói muốn hiệu trung giáo chủ, thế mà ở sau lưng lại hoài niệm Ma Tôn, đây rõ ràng là bất mãn đối với giáo chủ ngài!
Ô Hữu Đạo lo lắng nói.